viết đoạn văn kể về một lần mình ''đau khổ'' nhất.![]()
Quảng cáo
4 câu trả lời 147
ĐOẠN VĂN THAM KHẢO
Trong cuộc sống, ai cũng có những khoảnh khắc khiến bản thân cảm thấy thật sự “đau khổ”, và với tôi, đó là lần bị người bạn thân nhất hiểu lầm. Hôm ấy, chỉ vì một câu nói vô tình mà bạn nghĩ tôi cố ý nói xấu sau lưng. Dù tôi giải thích thế nào, bạn cũng nhất quyết không tin. Cảm giác bị người mình tin tưởng nhất quay lưng thật sự khiến tôi buồn đến nghẹn lại. Mấy ngày liền tôi mang tâm trạng nặng nề, đi học mà không dám nhìn vào chỗ ngồi cạnh mình vì thấy khoảng trống quá lạnh lẽo. Điều khiến tôi khổ tâm nhất không phải vì bị trách mắng, mà vì tình bạn quý giá bỗng trở nên mong manh chỉ vì một hiểu lầm nhỏ. Nhưng sau đó, khi cả hai bình tĩnh lại và chịu nói chuyện thật lòng, mọi chuyện đã được tháo gỡ. Nhìn lại, tôi nhận ra rằng đau khổ cũng là cách để học cách trân trọng những người quan trọng bên cạnh mình và biết nói lời xin lỗi – tha thứ kịp lúc trước khi quá muộn.
Trong cuộc đời mỗi người, có lẽ ai cũng từng trải qua những nỗi đau, nhưng với tôi, kí ức về cái ngày bà nội ra đi mãi mãi là nỗi đau khổ lớn nhất, day dứt nhất.
Ngày ấy, tôi còn là một đứa trẻ mười tuổi, vô tư lự. Bà ốm đã lâu, nhưng tôi nào hay biết sự chia li sắp đến gần. Sáng hôm đó, bố gọi tôi dậy sớm hơn thường lệ, giọng nghẹn ngào: "Dậy đi con, nhìn bà lần cuối". Câu nói ấy như sét đánh ngang tai, tôi chạy vội vào buồng, căn phòng vốn ấm áp giờ lạnh ngắt. Bà nằm đó, yên lặng một cách lạ thường, không còn hơi thở, không còn nụ cười hiền hậu. Tôi đứng chết trân, nước mắt cứ thế tuôn rơi lã chã. Tôi không tin, không chấp nhận được sự thật rằng người mà tôi yêu thương nhất, người vẫn hay xoa đầu tôi, đút cho tôi từng miếng bánh, kể cho tôi nghe chuyện cổ tích... giờ đã mãi mãi rời xa tôi.
Những ngày sau đó trôi qua như một thước phim chậm đầy nước mắt. Tôi đau khổ vì sự mất mát quá lớn, đau khổ vì cảm giác mình đã vô tâm, chưa kịp nói lời yêu thương với bà. Mỗi đêm, tôi ôm chặt chiếc áo len bà đan dở, hít hà mùi hương quen thuộc còn vương lại, rồi khóc thầm trong chăn. Nỗi đau ấy không chỉ là sự tiếc thương, mà là cảm giác trống rỗng, như mất đi một phần linh hồn mình. Đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là sự vĩnh biệt, là nỗi đau xé lòng của sự chia lìa. Dù đã nhiều năm trôi qua, nỗi đau khổ tột cùng ngày ấy vẫn còn nguyên vẹn trong trái tim tôi, nhắc nhở tôi trân trọng từng khoảnh khắc bên những người thân yêu.
Một trong những lần đau khổ nhất mà tôi từng trải qua là khi mất đi chú cún thân yêu của mình. Chú cún ấy sống cùng gia đình tôi từ khi còn là một chú con nhỏ, luôn tinh nghịch, nhảy nhót khắp sân và luôn quấn quýt bên tôi. Tôi còn nhớ những buổi chiều nắng, tiếng cỏ xào xạc dưới chân chú, tiếng sủa vui nhộn của chú khi chạy theo bóng của tôi khiến lòng tôi ấm áp vô cùng.
Một hôm, khi tôi ra sân, nhận được tin chú bị lạc, tim tôi như ngừng đập. Tôi chạy khắp xóm, gọi tên chú thật to, tiếng gọi vang vọng qua từng con đường nhỏ, nhưng chỉ nghe thấy tiếng gió thổi xào xạc qua cây cối. Cảnh tượng quen thuộc – sân nhà, hàng rào, góc vườn – giờ trở nên trống vắng và lặng lẽ đến nao lòng. Nước mắt tôi rơi lã chã, hòa cùng hương cỏ mới cắt, mỗi bước chạy dường như kéo dài mãi, mà chú vẫn không thấy đâu.
Những ngày sau, tôi không còn thấy chú ở nơi quen thuộc, cảm giác trống trải cứ dày vò tâm hồn. Mỗi khi nghe tiếng chó sủa xa xa hay tiếng lá cây xào xạc, lòng tôi lại nhói lên, nhớ chú da diết. Tôi nhận ra rằng, đau khổ không chỉ là nỗi buồn thoáng qua, mà là cảm giác mất mát khi điều mình yêu quý nhất không còn bên cạnh. Nhưng trải qua nỗi đau đó, tôi học được cách trân trọng mọi sinh vật xung quanh, biết yêu thương và quý trọng từng khoảnh khắc, bởi mỗi phút giây bên người thân hay thú cưng đều là điều vô giá.
Quảng cáo
Bạn cần hỏi gì?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Đã trả lời bởi chuyên gia
12056 -
10911
-
Đã trả lời bởi chuyên gia
4412 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
3630 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
3534
