Quảng cáo
2 câu trả lời 74
Phân tích bài thơ “Đàn ghi-ta của Lorca” – Thanh Thảo
Bài thơ “Đàn ghi-ta của Lorca” được Thanh Thảo sáng tác năm 1979, in trong tập Khối vuông Rubic. Tác phẩm là khúc tưởng niệm sâu sắc và đầy sáng tạo của nhà thơ Việt Nam dành cho Federico Garcia Lorca, nhà thơ – nhạc sĩ – chiến sĩ tự do người Tây Ban Nha, người đã hi sinh vì nghệ thuật và lý tưởng cách mạng.
Mở đầu bài thơ, Thanh Thảo gợi ra không gian nghệ thuật lãng mạn, pha chút huyền ảo:
“Những tiếng đàn bọt nước,
Tây Ban Nha áo choàng đỏ gắt...”
Âm thanh của đàn ghi-ta được ví như “bọt nước” – mong manh, tan biến – gợi số phận ngắn ngủi, bi thương của người nghệ sĩ Lorca giữa xã hội đầy bạo lực. Màu “đỏ gắt” của áo choàng đấu sĩ tượng trưng cho máu, cho cuộc chiến dữ dội mà Lorca phải đối mặt.
Ở phần giữa bài thơ, hình tượng Lorca hiện lên vừa thực, vừa mộng – người nghệ sĩ cô đơn, dũng cảm:
“Lorca đi như người mộng du
Trên con ngựa nâu,
Người đi như mây qua đời...”
Những hình ảnh ấy thể hiện Lorca là kẻ lang thang giữa cõi sống và cái chết, nhưng vẫn thanh thản, bình thản. Ông ra đi trong cô độc, nhưng mang theo tiếng đàn – biểu tượng cho nghệ thuật và tâm hồn tự do.
Hình tượng đàn ghi-ta xuất hiện xuyên suốt bài thơ, là biểu tượng cho linh hồn Lorca, cho nghệ thuật bất diệt:
“Tiếng ghi-ta nâu,
Bầu trời cô gái ấy,
Tiếng ghi-ta lá xanh biết mấy.”
Thanh Thảo đã sử dụng ngôn ngữ tượng trưng và siêu thực, kết hợp âm thanh – màu sắc – cảm xúc, tạo nên một bản nhạc ngôn từ vừa bi thương, vừa đẹp đẽ.
Khi Lorca ngã xuống, tác giả viết:
“Không ai chôn cất tiếng đàn,
Tiếng đàn như cỏ mọc hoang.”
Cái chết không thể dập tắt tiếng đàn – nghệ thuật và tư tưởng nhân văn của Lorca vẫn trường tồn, lan tỏa.
“Đàn ghi-ta của Lorca” là một bài thơ mang tính tượng trưng, triết lý và đầy cảm xúc, thể hiện sự ngưỡng mộ, thương tiếc và tri ân của Thanh Thảo đối với người nghệ sĩ thiên tài. Qua hình tượng Lorca, nhà thơ khẳng định nghệ thuật chân chính không bao giờ chết, tiếng đàn nhân văn vẫn ngân vang mãi trong lòng nhân loại.
1. Tác giả và tác phẩm
- Federico García Lorca (1898–1936): nhà thơ, nhà viết kịch nổi tiếng Tây Ban Nha, gắn liền với chủ nghĩa lãng mạn và hiện thực huyền ảo.
- Bài thơ “Đàn ghi-ta” thể hiện nỗi buồn, bi thương, và sự đau khổ trong cuộc sống con người, đặc trưng phong cách Lorca.
2. Nội dung
- Bài thơ là tiếng lòng của con người trước nỗi đau, mất mát, tình yêu và số phận.
- Đàn ghi-ta tượng trưng cho:
+ Âm thanh buồn, bi thương của cuộc sống.
+ Tiếng nói của tâm hồn trong nỗi cô đơn và đau khổ.
- Hình ảnh đàn ghi-ta rung lên trong đêm tối gợi nỗi cô đơn, tuyệt vọng, nhưng cũng là nỗi khao khát sống và yêu thương.
3. Nghệ thuật
- Ngôn ngữ giàu hình ảnh, ẩn dụ: “đàn ghi-ta” vừa là nhạc cụ, vừa là biểu tượng của nỗi đau và tâm hồn.
- Nhịp điệu linh hoạt, âm hưởng âm nhạc: tạo cảm giác vừa buồn vừa da diết, giống tiếng đàn vang lên.
- Sử dụng màu sắc, ánh sáng, bóng tối: nhấn mạnh tâm trạng bi thương và cô đơn.
4. Ý nghĩa
- Ca ngợi sức mạnh của nghệ thuật và âm nhạc trong việc biểu đạt tâm trạng con người.
- Thể hiện nỗi đau chung của con người trước số phận.
- Khơi gợi sự đồng cảm, chiêm nghiệm về cuộc sống, tình yêu và cái chết.
Quảng cáo
Bạn cần hỏi gì?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
94430 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
56913 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
43676 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
43518 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
39404 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
36218 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
34317 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
31284 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
28769
