viết bài văn ghi lại cảm xúc từ bài thơ Trăng ơi .... từ đâu đến
Quảng cáo
4 câu trả lời 74
Bài văn: Cảm nghĩ của em sau khi đọc bài thơ “Trăng ơi... từ đâu đến?” – Trần Đăng Khoa
Khi đọc bài thơ “Trăng ơi... từ đâu đến?” của Trần Đăng Khoa, em cảm thấy thật thích thú và xúc động trước tâm hồn trong sáng, hồn nhiên của một cậu bé yêu thiên nhiên và giàu trí tưởng tượng.
Từ những câu hỏi ngộ nghĩnh như “Trăng ơi... từ đâu đến?”, nhà thơ đã mở ra một thế giới thật đẹp – nơi trăng không chỉ là vật thể trên trời, mà là người bạn thân thiết của tuổi thơ. Ánh trăng trong thơ hiện lên hiền dịu, gần gũi, soi sáng sân nhà, ru êm giấc ngủ, đồng hành cùng cánh đồng, dòng sông, bầu trời quê hương.
Em cảm nhận được trong từng câu chữ là tình yêu thiên nhiên tha thiết và trái tim ngây thơ, trong trẻo của một đứa trẻ biết quan sát, biết cảm nhận vẻ đẹp bình dị quanh mình. Bài thơ không chỉ giúp em yêu hơn ánh trăng quê hương mà còn dạy em biết nhìn thế giới bằng đôi mắt trong sáng, biết mơ ước và tưởng tượng.
Mỗi khi ngắm trăng, em lại nhớ đến bài thơ này và thầm nghĩ: phải chăng chính tình yêu thiên nhiên, lòng tò mò hồn nhiên ấy đã làm cho tuổi thơ của mỗi người trở nên thật đẹp và đáng nhớ?
Cảm nghĩ về bài thơ “Trăng ơi… từ đâu đến?”
Khi đọc bài thơ “Trăng ơi… từ đâu đến?” của Trần Đăng Khoa, em cảm thấy như mình được trở về với những năm tháng tuổi thơ trong sáng, hồn nhiên. Ánh trăng trong bài thơ không chỉ đẹp mà còn gần gũi, thân quen như một người bạn nhỏ trò chuyện cùng em.
Nhà thơ mở đầu bằng câu hỏi thật đáng yêu: “Trăng ơi… từ đâu đến?”. Câu hỏi ấy nghe vừa ngây thơ, vừa gợi trí tò mò của một đứa trẻ muốn khám phá thế giới. Qua từng khổ thơ, tác giả đã tưởng tượng ra biết bao điều thú vị: trăng đến từ cánh đồng, từ dòng sông, từ sân trường, từ trang sách… Ở đâu có niềm vui, ở đó có ánh trăng hiện về.
Em thích nhất hình ảnh “Trăng nằm sóng soài trên cánh đồng lúa chín” – vừa gợi cảm, vừa lung linh như một bức tranh quê. Ánh trăng ấy như gắn bó với cuộc sống bình dị của người dân, với cánh diều, với tiếng cười con trẻ, với những giấc mơ trong veo. Càng đọc, em càng thấy trăng không chỉ là vẻ đẹp của thiên nhiên, mà còn là biểu tượng của tình yêu quê hương, của tâm hồn tuổi thơ trong sáng.
Bài thơ giúp em nhận ra rằng: dù ở đâu, ánh trăng vẫn luôn là người bạn hiền hòa, dịu dàng soi sáng cho con người. Đọc “Trăng ơi… từ đâu đến?”, em cảm thấy yêu hơn bầu trời đêm, yêu làng quê và yêu những điều giản dị quanh mình.
Quảng cáo
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
13382
-
10700
-
10445
