Quảng cáo
4 câu trả lời 363
2 tháng trước
Đoạn văn “Hắn vừa đi vừa chửi... cũng không ai biết” mở đầu cho tác phẩm Chí Phèo đã gây ấn tượng mạnh với người đọc bởi sự dữ dội và đầy ám ảnh. Tiếng chửi của Chí Phèo không đơn thuần là tiếng nói của một kẻ say rượu, mà là tiếng kêu gào, tiếng vùng vẫy của một con người bị xã hội ruồng bỏ. Hắn chửi trời, chửi đời, chửi cả làng Vũ Đại – nơi đã sinh ra hắn nhưng cũng là nơi khiến hắn mất hết nhân tính. Đặc biệt, câu “chửi cả những đứa không chửi lại hắn” thể hiện sự cô độc cùng cực, tiếng chửi chỉ như rơi vào khoảng không vô vọng. Qua đoạn văn, Nam Cao không chỉ phơi bày hiện thực đen tối và sự tha hóa của con người dưới chế độ thực dân – phong kiến, mà còn thể hiện nỗi đau đáu về quyền được sống như một con người. Tiếng chửi ấy là khởi đầu cho bi kịch của Chí Phèo – bi kịch của kẻ bị từ chối quyền làm người.
2 tháng trước
Trong tác phẩm Chí Phèo của Nam Cao, đoạn văn “Hắn vừa đi vừa chửi... cũng không ai biết” đã mở đầu bằng hình ảnh quen thuộc nhưng đầy ám ảnh: Chí Phèo say rượu, vừa đi vừa chửi. Tiếng chửi ấy tưởng chừng vô nghĩa nhưng lại là tiếng kêu gào, là sự phản kháng tuyệt vọng của một con người bị xã hội vùi dập, bị tước đoạt nhân phẩm. Hắn chửi tất cả: trời, đời, cả làng Vũ Đại và cuối cùng chửi chính bản thân mình. Qua đó, ta thấy sự tha hóa cùng cực: từ một người nông dân lương thiện, Chí trở thành “con quỷ dữ của làng Vũ Đại” bị mọi người xa lánh, không ai công nhận. Thực chất, ẩn sau những lời chửi rủa ấy là nỗi khao khát được giao tiếp, được lắng nghe, được thừa nhận sự tồn tại. Nhưng càng chửi, Chí càng cô độc, càng nhận ra mình lạc lõng trong xã hội vô tình. Nghệ thuật độc đáo của Nam Cao nằm ở việc khắc họa tiếng chửi tưởng vô nghĩa mà chứa đựng cả bi kịch của thân phận con người. Đoạn văn mở đầu đã gợi ra nỗi xót xa sâu sắc cho số phận người nông dân trước Cách mạng: họ không chỉ bị bóc lột về vật chất mà còn bị chối bỏ cả quyền làm người.
2 tháng trước
Đoạn trích "Hắn vừa đi vừa chửi... cũng không ai biết" gợi lên ấn tượng sâu sắc về một Chí Phèo cô độc, bị ruồng bỏ, không tìm thấy sự đồng cảm hay lối thoát trong xã hội tàn khốc, qua đó khắc họa bi kịch tha hóa của con người khi bị xã hội vùi dập và sự vô cảm của cộng đồng. Cách miêu tả khách quan, lạnh lùng của người kể chuyện làm nổi bật sự tàn nhẫn, phi nhân tính của xã hội làng Vũ Đại, khiến bi kịch của Chí Phèo càng thêm bi thảm.
Cảm nhận về đoạn trích:
-
Bi kịch cô độc và bị ruồng bỏ:Hình ảnh Chí Phèo "vừa đi vừa chửi" thể hiện sự phẫn uất, bất lực trước cuộc đời, nhưng sự chửi rủa ấy chỉ là tiếng vọng cô đơn giữa một làng quê xa lạ, vô cảm. Không ai lắng nghe, không ai thấu hiểu, hay thậm chí, không ai quan tâm đến sự hiện diện của hắn, một kẻ không tên, không tuổi, chỉ còn lại sự tồn tại đầy bi thương.
-
Phản ánh xã hội tàn khốc:Xã hội làng Vũ Đại hiện lên qua đoạn văn như một bức tranh phi nhân tính, nơi con người bị đẩy vào cảnh tha hóa, không còn nhân tính. Sự vô tâm, thờ ơ của dân làng trước nỗi đau và số phận của Chí Phèo càng tô đậm thêm sự độc ác, tàn nhẫn của một xã hội đã chà đạp lên con người.
-
Giọng văn khách quan, lạnh lùng:Việc nhà văn sử dụng giọng điệu khách quan, lạnh lùng càng làm tăng tính bi thương cho câu chuyện. Nó như một lời chứng lạnh lùng, không phán xét, nhưng lại khiến cho người đọc cảm nhận rõ hơn nỗi đau, sự cô đơn và sự tuyệt vọng tột cùng của Chí Phèo, một số phận bị xã hội vùi dập đến cùng cực.
-
Khắc họa sự tha hóa:Đoạn văn, dù ngắn ngủi, đã khái quát sâu sắc bi kịch tha hóa của con người. Chí Phèo không chỉ bị tha hóa về nhân phẩm mà còn bị đẩy vào cảnh cô độc, trở thành một kẻ bên lề xã hội, không nơi nương tựa, không ai đoái hoài đến.
chao.ngdep
· 2 tháng trước
đổi avatar hoài v
✧
· 2 tháng trước
kệ t ??
chao.ngdep
· 2 tháng trước
ukuk
2 tháng trước
Đọc đoạn trích “Hắn vừa đi vừa chửi... cũng không ai biết” trong Chí Phèo, em cảm nhận rõ nỗi đau, cô độc và bực bội của nhân vật. Chí Phèo chửi thầm, không ai nghe thấy, nhưng từng tiếng chửi như chứa cả bầu trời uất ức, sự giận dữ chồng chất với số phận oan nghiệt. Hắn vừa giận đời, giận người, vừa giận chính bản thân, khiến hình ảnh một con người bị xã hội bỏ rơi hiện lên vừa đáng thương vừa đáng sợ. Em cảm nhận được nỗi tuyệt vọng thấm sâu trong từng bước đi, trong ánh mắt và tâm hồn hắn – một người khao khát được yêu thương, được chấp nhận, nhưng lại bị xã hội đẩy vào bi kịch. Đồng thời, đoạn trích cũng làm em suy ngẫm về hiện thực nghiệt ngã của làng quê phong kiến, nơi những con người nghèo khổ, lầm lỡ không còn cơ hội thay đổi, chỉ còn cách phản kháng bằng sự uất hận và bạo lực. Hình ảnh Chí Phèo vừa phẫn nộ vừa cô độc khiến em không chỉ thương cảm mà còn trăn trở về giá trị của tình thương, lòng nhân ái và công bằng xã hội – những điều quá đỗi cần thiết để con người không bị tha hóa.
Quảng cáo
Bạn muốn hỏi bài tập?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Hỏi từ APP VIETJACK72684
-
55999
-
Hỏi từ APP VIETJACK40661
-
Hỏi từ APP VIETJACK37616
Gửi báo cáo thành công!
