I.ĐỌC HIỂU
Sau trận mưa rào vòm trời như được rửa sạch, trở nên xanh và cao hơn. Đã chớm hè nhưng trời vẫn lành lạnh, cái lạnh làm người ta hưng phấn và chóng đói. Thường Mạnh đi học về là đi thả trâu. Tối mịt cậu rong trâu về, đầu tưởng tượng đến một nồi cơm bốc khói nghi ngút.[…] Chợt Mạnh phát hiện ra một đám mầm khoai đỏ au, mập mạp, tua tủa hướng lên trời. Kinh nghiệm đủ cho cậu biết bên dưới những chiếc mầm là củ khoai lang sót. Với bất cứ đứa trẻ trâu nào thì điều đó cũng tương đương với một kho báu. Nó bị sót lại từ trước Tết và bây giờ nó sẽ rất ngọt. Để xem, anh bạn to cỡ nào? Không ít trường hợp bên dưới chỉ là một mẩu khoai. Nước miếng đã kịp tứa khắp chân răng khi cậu tưởng tượng đến món khoai nướng. Ruột nó trong như thạch. Những giọt mật trào ra, gặp lửa tạo một thứ hương thơm chết người, nhất là khi trời lại lành lạnh thế này. Thật may là mình đem theo lửa – cậu lẩm bẩm. […].Mạnh đã có việc để làm, mà lại là một việc làm người ta háo hức. Trong chốc lát đống cành khô bén lửa và đợi đến khi nó chỉ còn lớp than hồng rực Mạnh mới vùi củ khoai vào. Cậu ngồi im lắng nghe một sự dịch chuyển vô cùng tinh tế dưới lớp than, cùi trắng muốt đang bị sức nóng ủ cho thành mật. Từng khoảnh khắc với Mạnh lúc này trở nên vô cùng huyền diệu. Rồi có một mùi thơm cứ đậm dần, cứ quánh lại, lan tỏa, xoắn xuýt. Cậu nhớ lại có lần bà kể, nhờ đúng một củ khoai nướng mà ông cậu thoát chết đói và sau đó làm nên sự nghiệp. Chuyện như cổ tích nhưng lại có thật. Nào, để xem sau đây cậu sẽ làm nên công trạng gì.Chợt cậu thấy có hai người, một lớn, một bé đang đi tới. Ông già ôm theo bọc tay nải còn cậu bé thì cứ ngoái cổ lại phía làng. Cậu nhận ra hai ông cháu lão ăn mày ở xóm bên. Hôm nay, chẳng có phiên chợ sao ông cháu lão cũng ra khỏi nhà nhỉ. Vài lần giáp mặt cậu bé và thấy mặt mũi nó khá sáng sủa. Bố mẹ nó chết trong một trận lũ quét nên nó chỉ trông cậy vào người ông mù lòa.Mạnh lén trút ra tiếng thở dài khi ông cháu lão ăn mày đã đến rất gần. Có thể thấy rõ cánh mũi lão phập phồng như hà hít tìm thứ mùi vị gì đó. Cậu bé vẫn câm lặng, thỉnh thoảng lén nhìn Mạnh.– Mùi gì mà thơm thế – ông cậu bé lên tiếng – Hẳn ai đang nướng khoai. Ngồi nghỉ một lát để ông xin lửa hút điếu thuốc đã cháu.Ông lão lần túi lấy gói thuốc lào. Thằng bé giúp ông tháo khỏi lưng chiếc điếu nhỏ xíu. Mùi khoai nướng vẫn ngào ngạt và Mạnh đành ngồi chết gí, không dám động cựa. Chỉ khi ông lão nhờ, cậu mới cúi xuống thổi lửa. Chà, ông cháu lão mà ngồi dai là củ khoai cháy mất. Đã có mùi vỏ cháy. Lửa sẽ lấn dần vào cho đến khi biến củ khoai thành đen thui mới thôi. Dường như đoán được nỗi khó xử của Mạnh, ông lão bảo:– Tôi chỉ xin lửa thôi…Mạnh như bị bắt quả tang đang làm chuyện vụng trộm, mặt đỏ lên. Nhưng ông lão mắt lòa không thể nhìn thấy còn cậu bé ý tứ nhìn đi chỗ khác.– Thôi, chào cậu nhé. Ta đi tiếp đi cháu!Ông lật đật đứng dậy, bám vào vai cậu bé, vội vã bước. Cậu bé lặng lẽ nhìn Mạnh như muốn xin lỗi vì đã làm khó cho cậu. Cái nhìn đĩnh đạc của một người tự trọng, không muốn bị thương hại khiến Mạnh vội cúi gằm xuống. Ôi, giá như có ba củ khoai, chí ít cũng là hai củ. Đằng này chỉ có một… Mạnh thấy rõ tiếng chân hai ông cháu xa dần. Nhưng chính khi ấy, khi củ khoai nóng hổi, lớp vỏ răn lại như từng gợn sóng nằm phơi ra trước mắt Mạnh, thì nỗi chờ đón háo hức lúc trước cũng tiêu tan mất. Giờ đây củ khoai như là nhân chứng cho một việc làm đáng hổ thẹn nào đó. Dù Mạnh có dối lòng rằng mình chẳng có lỗi gì sất nhưng cậu vẫn không dám chạm vào củ khoai… Hình như đã có người phải quay mặt đi vì không dám ước có được nó. Có thể ông nội cậu đã từng nhìn củ khoai nướng cho ông làm nên sự nghiệp bằng cái cách đau đớn như vậy.Mặc dù rong trâu về từ chiều nhưng mãi tối mịt Mạnh mới vào nhà. Giờ đây mới là lúc cậu sống trọn vẹn với cảm giác ngây ngất của người vừa được ban tặng một món quà vô giá. Cậu nhắm mắt lại mường tượng giây phút cậu bé kia mở gói giấy báo ra. Nửa củ khoai khi đó sẽ khiến cậu ta liên tưởng đến phép lạ, có thể lắm chứ! Và rồi cậu thấy lâng lâng đến mức chính mình tự hỏi liệu đây có phải là giấc mơ?(Trích “Củ khoai nướng” – Truyện ngắn chọn lọc Tạ Duy Anh- xuất bản 2002)*Chú thích: Tác giả: Tạ Duy Anh có tên khai sinh là Tạ Việt Dũng, sinh ngày 9/9/1959 quê ở Chương Mĩ, tỉnh Hà Tây (nay thuộc Hà Nội). Ông là cây bút trẻ trong thời kì đổi mới. Qua hơn 20 năm cầm bút, Tạ Duy Anh vẫn luôn luôn trăn trở tìm cách đổi mới từ duy, quan niệm nghệ thuật, làm mới tác phẩm từ nội dung tới hình thức, từ ngôn ngữ tới cấu trúc. Tạ Duy Anh tiếp nối những dòng văn đầy trăn trở nhưng cũng đầy tính nhân văn.
Câu 1. Xác định ngôi kể trong đoạn trích?
Câu 2. Nêu chủ đề của đoạn trích?
Câu 3. Nhân vật chính trong đoạn trích là ai?
Câu 4. Vì sao cậu bé Mạnh lại có “cảm giác ngây ngất của người vừa được ban tặng một món quà vô giá”?
Câu 5. Chi tiết nào trong đoạn trích để lại ấn tượng sâu sắc nhất với anh/chị?
Câu 6. Em hãy lý giải hành động của ông lão ăn mày trong câu văn sau:“Ông lật đật đứng dậy, bám vào vai cậu bé, vội vã bước.”
Câu 7. Đánh giá tình cảm và thái độ của tác giả với nhân vật Mạnh?
Câu 8. Qua đoạn trích trên, em hãy rút ra thông điệp có ý nghĩa nhất với bản thân.
II. VIẾT: Từ đoạn trích truyện Củ khoai nướng ở phần Đọc hiểu, em hãy viết bài văn nghị luận (khoảng 400 đến 500 chữ) bàn về lòng tự trọng của con người trong cuộc sống.
Quảng cáo
3 câu trả lời 1415
Câu 1: Xác định ngôi kể trong đoạn trích?
Ngôi kể thứ ba – người kể chuyện giấu mình, không xuất hiện trực tiếp, nhưng am hiểu tâm lý, hành động và suy nghĩ của nhân vật Mạnh.
Câu 2: Nêu chủ đề của đoạn trích?
Đoạn trích thể hiện sự đấu tranh nội tâm giữa cái đói và lòng tự trọng, giữa ích kỷ và sự sẻ chia, từ đó làm nổi bật vẻ đẹp tâm hồn trong sáng, nhân hậu, biết cảm thông và giàu lòng trắc ẩn của con người – đặc biệt là trẻ em.
Câu 3: Nhân vật chính trong đoạn trích là ai?
Nhân vật chính là Mạnh – cậu bé đi chăn trâu, tình cờ tìm được củ khoai, và có sự thay đổi về nhận thức và cảm xúc sau cuộc gặp gỡ với ông cháu nhà nghèo.
Câu 4: Vì sao cậu bé Mạnh lại có “cảm giác ngây ngất của người vừa được ban tặng một món quà vô giá”?
Vì Mạnh đã chiến thắng được lòng ích kỷ của bản thân, vượt qua cơn đói để âm thầm chia sẻ củ khoai duy nhất cho cậu bé nghèo và ông lão ăn mày.
=> Chính hành động tử tế, giàu lòng nhân ái ấy đã mang lại cho Mạnh niềm vui tinh thần lớn lao, khiến cậu cảm thấy mình như được nhận một món quà quý giá.
Câu 5: Chi tiết nào trong đoạn trích để lại ấn tượng sâu sắc nhất với anh/chị?
Chi tiết “Giờ đây củ khoai như là nhân chứng cho một việc làm đáng hổ thẹn nào đó” rất sâu sắc.
=> Nó diễn tả sự thức tỉnh về mặt lương tâm, thể hiện chiều sâu nội tâm và nhân cách đang lớn dần trong Mạnh – từ một cậu bé ham ăn sang một con người biết hổ thẹn và biết yêu thương.
Câu 6: Lý giải hành động của ông lão ăn mày: “Ông lật đật đứng dậy, bám vào vai cậu bé, vội vã bước.”
+ Hành động đó cho thấy ông lão là người có lòng tự trọng.
=> Dù nghèo, đói và mù lòa, ông không muốn trở thành gánh nặng, không muốn làm phiền hay bị thương hại.
=> Việc rời đi là cách ông giữ lại phẩm giá cho bản thân và dạy cháu mình sống như vậy.
Câu 7: Đánh giá tình cảm và thái độ của tác giả với nhân vật Mạnh?
+ Tác giả dành sự trân trọng, yêu thương và đầy cảm thông cho nhân vật Mạnh.
=> Qua cách miêu tả nội tâm tinh tế, tác giả cho thấy Mạnh là một cậu bé đang trưởng thành trong suy nghĩ và đạo đức, là đại diện cho vẻ đẹp trong tâm hồn trẻ em Việt Nam.
Câu 8: Thông điệp có ý nghĩa nhất với bản thân em qua đoạn trích trên là gì?
=> Lòng nhân ái và tự trọng chính là giá trị cốt lõi giúp con người trở nên cao đẹp.
=> Dù trong hoàn cảnh khó khăn nhất, hãy biết sống tử tế, biết sẻ chia và giữ gìn nhân cách, vì đó là điều làm nên phẩm giá con người.
II. VIẾT – BÀI VĂN NGHỊ LUẬN: Lòng tự trọng trong cuộc sống (400 – 500 chữ)
Lòng tự trọng là một trong những phẩm chất đạo đức quan trọng nhất giúp hình thành nhân cách con người. Đó là ý thức giữ gìn danh dự, nhân cách, và không cho phép mình làm điều xấu hay nhận sự thương hại của người khác. Trong đoạn trích truyện Củ khoai nướng của Tạ Duy Anh, hình ảnh ông lão ăn mày mù lòa “lật đật đứng dậy” rời đi chỉ vì không muốn bị coi là kẻ lợi dụng hay gây khó xử cho cậu bé Mạnh là một minh chứng sâu sắc cho vẻ đẹp của lòng tự trọng. Lòng tự trọng khiến con người biết tự giới hạn bản thân, dù trong nghịch cảnh vẫn không đánh mất phẩm giá. Người có lòng tự trọng sẽ luôn nỗ lực vươn lên, sống có trách nhiệm và cư xử đúng mực với người khác. Như cậu bé Mạnh, dù chỉ có một củ khoai và đang rất đói, nhưng cậu vẫn xấu hổ khi không chia sẻ, để rồi tìm thấy niềm vui khi âm thầm trao lại nó. Còn ông cháu nhà nghèo kia, trong hoàn cảnh bi đát, vẫn không cầu xin, không than thở, chỉ lặng lẽ sống với niềm kiêu hãnh. Trong cuộc sống hôm nay, lòng tự trọng càng trở nên cần thiết khi xã hội có những giá trị bị đảo lộn: có người đánh đổi danh dự vì vật chất, có người đánh mất mình vì lời tâng bốc hay phán xét. Giữ gìn lòng tự trọng không chỉ là giữ mình, mà còn là truyền cảm hứng đạo đức cho người khác. Bản thân em nhận ra rằng, sống có lòng tự trọng là một hành trình rèn luyện không ngừng. Dù là học sinh, em cần biết tự chịu trách nhiệm với lời nói và hành động, không quay cóp, không gian lận, không đổ lỗi. Chỉ khi biết tôn trọng chính mình, em mới có thể tôn trọng người khác và được người khác tôn trọng lại. Tóm lại, lòng tự trọng là ngọn lửa âm ỉ trong trái tim mỗi người, giữ ấm nhân cách và soi đường cho những hành động cao thượng. Một xã hội văn minh là nơi mà mỗi người đều biết sống với lòng tự trọng của chính mình.
2. Chủ đề: Chủ đề chính của đoạn trích xoay quanh lòng tự trọng, sự chia sẻ và những giá trị nhân văn sâu sắc. Qua hành động của Mạnh khi chia sẻ củ khoai nướng, tác phẩm làm nổi bật ý nghĩa của việc giữ gìn phẩm giá, sự thấu hiểu và lòng nhân ái.
3. Nhân vật chính: Nhân vật chính trong đoạn trích là Mạnh, một cậu bé chăn trâu hồn nhiên, giàu lòng nhân ái và có ý thức sâu sắc về lòng tự trọng.
4. Cảm giác "ngây ngất": Mạnh có cảm giác "ngây ngất của người vừa được ban tặng một món quà vô giá" vì cậu bé không chỉ chia sẻ vật chất (củ khoai) mà còn trao đi sự tử tế, lòng trắc ẩn. Hành động này xuất phát từ sự đồng cảm sâu sắc với hoàn cảnh của ông lão ăn mày và cậu bé, hơn nữa, đó là cách Mạnh giữ gìn phẩm giá và thể hiện sự tôn trọng đối với họ, đồng thời tự khẳng định giá trị bản thân mình. Cảm giác "ngây ngất" đến từ sự thanh thản trong tâm hồn khi làm được việc tốt, khi cho đi mà không mong nhận lại.
5. Chi tiết ấn tượng: Chi tiết "Cái nhìn đĩnh đạc của một người tự trọng, không muốn bị thương hại" của cậu bé ăn mày đã để lại ấn tượng sâu sắc. Chi tiết này không chỉ cho thấy sự nhạy cảm, tinh tế của Mạnh khi nhận ra tâm trạng của người bạn đồng cảnh, mà còn khắc họa rõ nét phẩm chất đáng quý của cậu bé ăn mày, đó là giữ gìn phẩm giá ngay cả trong hoàn cảnh khó khăn nhất. Nó gợi lên sự tôn trọng và đồng cảm sâu sắc từ phía Mạnh, cũng như từ người đọc.
6. Hành động của ông lão ăn mày: Hành động "Ông lật đật đứng dậy, bám vào vai cậu bé, vội vã bước" cho thấy sự hiểu chuyện và ý thức giữ gìn lòng tự trọng của ông lão. Dù thèm thuồng mùi khoai nướng, nhưng ông vẫn từ chối nhận "lửa" để nướng khoai, vì sợ làm khó Mạnh hoặc bị coi là lợi dụng lòng tốt của cậu. Quyết định rời đi vội vã là cách ông tránh để tình huống khó xử kéo dài, giữ gìn phẩm giá của cả mình và Mạnh.
7. Tình cảm và thái độ của tác giả: Tác giả Tạ Duy Anh thể hiện tình cảm yêu mến, trân trọng và có phần ngưỡng mộ đối với nhân vật Mạnh. Tác giả ngợi ca sự tinh tế, nhạy cảm, lòng nhân ái và ý thức giữ gìn lòng tự trọng của Mạnh. Qua cách miêu tả, có thể thấy tác giả đặt niềm tin vào thế hệ trẻ, tin rằng họ có khả năng cảm nhận và hành động theo những giá trị tốt đẹp.
8. Thông điệp ý nghĩa nhất: Thông điệp ý nghĩa nhất mà đoạn trích mang lại là lòng tự trọng là một phẩm chất vô cùng quý giá, cần được gìn giữ trong mọi hoàn cảnh. Bên cạnh đó, sự đồng cảm, chia sẻ và lòng nhân ái là sợi dây kết nối con người, giúp chúng ta sống ý nghĩa và cao đẹp hơn. Đôi khi, việc cho đi không chỉ là vật chất mà còn là sự thấu hiểu, tôn trọng và giữ gìn phẩm giá cho người khác.
I. ĐỌC HIỂU
Câu 1. Xác định ngôi kể trong đoạn trích?
Đoạn trích được kể theo ngôi kể thứ ba. Dấu hiệu nhận biết là người kể xưng "cậu" hoặc "Mạnh" để kể về nhân vật, không trực tiếp xưng "tôi" hay "chúng tôi".
Câu 2. Nêu chủ đề của đoạn trích?
Chủ đề của đoạn trích là sự trưởng thành trong nhận thức và tình yêu thương của cậu bé Mạnh, đặc biệt là sự đối mặt và vượt qua cảm giác ích kỷ để thể hiện lòng trắc ẩn, sự đồng cảm với những người kém may mắn hơn mình.
Câu 3. Nhân vật chính trong đoạn trích là ai?
Nhân vật chính trong đoạn trích là cậu bé Mạnh.
Câu 4. Vì sao cậu bé Mạnh lại có “cảm giác ngây ngất của người vừa được ban tặng một món quà vô giá”?
Mạnh có "cảm giác ngây ngất của người vừa được ban tặng một món quà vô giá" không phải vì cậu đã ăn củ khoai nướng, mà vì cậu đã nhường lại củ khoai cho hai ông cháu ăn mày. Hành động này mang lại cho cậu cảm giác hạnh phúc, thanh thản, và sự tự hào vì đã làm được một việc tốt, một việc làm đầy tình người. Đó là món quà tinh thần vô giá mà cậu tự trao cho mình, giá trị hơn bất cứ món ăn vật chất nào.
Câu 5. Chi tiết nào trong đoạn trích để lại ấn tượng sâu sắc nhất với anh/chị?
Chi tiết để lại ấn tượng sâu sắc nhất là khi Mạnh cảm thấy nỗi háo hức ban đầu tiêu tan và củ khoai "như là nhân chứng cho một việc làm đáng hổ thẹn nào đó" sau khi hai ông cháu ăn mày bỏ đi. Chi tiết này cho thấy sự đấu tranh nội tâm mạnh mẽ của Mạnh. Ban đầu cậu đã có ý định giấu giếm, giữ riêng củ khoai cho mình, nhưng sự xuất hiện của hai ông cháu và đặc biệt là "cái nhìn đĩnh đạc của một người tự trọng" từ cậu bé ăn mày đã khiến Mạnh nhận ra sự ích kỷ của bản thân. Từ đó, cậu thay đổi hoàn toàn thái độ và quyết định nhường lại món quà quý giá của mình.
Câu 6. Em hãy lý giải hành động của ông lão ăn mày trong câu văn sau:“Ông lật đật đứng dậy, bám vào vai cậu bé, vội vã bước.”
Hành động "lật đật đứng dậy, bám vào vai cậu bé, vội vã bước" của ông lão ăn mày cho thấy ông là một người nhạy cảm và có lòng tự trọng. Ông đã nhận ra sự khó xử của Mạnh khi cậu bé đang nướng khoai thơm lừng mà mình lại vô tình làm phiền. Ông không muốn làm khó Mạnh và cũng không muốn biến mình thành kẻ đáng thương, lợi dụng lòng tốt của người khác. Ông vội vã rời đi để Mạnh có thể thoải mái mà không cảm thấy áy náy hay bị dòm ngó, đồng thời thể hiện phẩm giá của một người dù nghèo khó nhưng vẫn giữ được sự tự tôn.
Câu 7. Đánh giá tình cảm và thái độ của tác giả với nhân vật Mạnh?
Tác giả Tạ Duy Anh thể hiện tình cảm trân trọng và đầy tin tưởng đối với nhân vật Mạnh.
Tình cảm: Tác giả luôn dõi theo sự phát triển tâm lí của Mạnh, từ một cậu bé hồn nhiên, háo hức với món khoai nướng đến một người trưởng thành trong nhận thức khi đối mặt với tình huống khó xử. Tác giả đã đặc tả rất tinh tế những diễn biến nội tâm của cậu, từ đó cho thấy sự đồng cảm sâu sắc với nhân vật.
Thái độ: Tác giả tin rằng mỗi con người đều có thể vượt qua sự ích kỷ để hướng tới những giá trị nhân văn cao đẹp. Mạnh là đại diện cho sự thay đổi tích cực đó. Tác giả đã xây dựng một nhân vật có thể làm "nên sự nghiệp" không phải bằng một củ khoai nướng, mà bằng chính lòng tốt, sự tử tế của mình.
Câu 8. Qua đoạn trích trên, em hãy rút ra thông điệp có ý nghĩa nhất với bản thân.
Thông điệp có ý nghĩa nhất với bản thân em qua đoạn trích là sự tử tế và lòng trắc ẩn có thể mang lại hạnh phúc thực sự và sự trưởng thành cho mỗi con người. Hạnh phúc không phải là sở hữu một món đồ quý giá, mà là khi chúng ta biết sẻ chia và giúp đỡ người khác. Hành động cho đi, dù nhỏ bé, nhưng lại có sức mạnh lớn lao, mang lại niềm vui và sự thanh thản trong tâm hồn, giúp chúng ta trở nên tốt đẹp hơn.
II. VIẾT
BÀI VĂN NGHỊ LUẬN VỀ LÒNG TỰ TRỌNG CỦA CON NGƯỜI
Lòng tự trọng là một phẩm chất cao quý của con người, là cốt lõi của nhân cách, giúp mỗi người đứng vững và sống có giá trị trong xã hội. Lòng tự trọng không chỉ là ý thức về giá trị của bản thân mà còn là thái độ tôn trọng chính mình và người khác. Điều này được thể hiện rõ nét qua câu chuyện "Củ khoai nướng" của Tạ Duy Anh, đặc biệt qua hình ảnh ông cháu lão ăn mày.
Lòng tự trọng của ông lão ăn mày được thể hiện tinh tế qua hành động và lời nói. Dù nghèo khổ, phải đi ăn xin, nhưng khi nhận ra sự khó xử của Mạnh, ông đã "lật đật đứng dậy... vội vã bước", không hề chần chừ hay đòi hỏi. Lời nói "Tôi chỉ xin lửa thôi…" như một lời khẳng định đầy tự tôn, rằng ông không đến để xin khoai nướng, thứ đang khiến ông và cháu thèm thuồng, mà chỉ cần một chút lửa để hút điếu thuốc. Ông hiểu rằng nếu mình ở lại lâu hơn sẽ làm khó cho cậu bé Mạnh, khiến cậu áy náy. Hành động và lời nói ấy cho thấy ông là một người có nhân cách, không muốn lợi dụng lòng tốt của người khác để thỏa mãn nhu cầu của bản thân.
Đặc biệt, hình ảnh cậu bé ăn mày "ý tứ nhìn đi chỗ khác" và "cái nhìn đĩnh đạc của một người tự trọng, không muốn bị thương hại" đã tác động mạnh mẽ đến Mạnh. Cậu bé không nhìn chằm chằm vào củ khoai, không thèm thuồng mà tỏ ra lễ phép, ý tứ, cho thấy cậu cũng giống ông nội, không muốn nhận sự thương hại từ người khác. Chính lòng tự trọng của hai ông cháu đã khiến Mạnh phải cúi gằm mặt xuống vì xấu hổ, vì đã từng nghĩ sẽ giấu củ khoai để ăn một mình. Lòng tự trọng của người nghèo không chỉ giữ lại phẩm giá cho họ mà còn là một tấm gương, một bài học sâu sắc cho những người khác.
Lòng tự trọng giúp con người sống có nguyên tắc, giữ gìn phẩm giá và không ngừng vươn lên trong cuộc sống. Nó không cho phép chúng ta cúi đầu trước khó khăn hay hạ thấp bản thân để đạt được lợi ích vật chất. Người có lòng tự trọng sẽ luôn làm việc bằng chính sức lực của mình, không dựa dẫm hay phụ thuộc vào người khác. Họ có thể nghèo về vật chất nhưng giàu về nhân cách.
Mỗi chúng ta cần rèn luyện lòng tự trọng ngay từ những việc nhỏ nhất. Hãy luôn sống trung thực, có trách nhiệm với lời nói và hành động của mình, không ngừng học hỏi và hoàn thiện bản thân. Lòng tự trọng không phải là sự tự cao, tự đại, mà là sự tôn trọng và yêu quý chính con người mình, từ đó biết cách đối xử tử tế với những người xung quanh. Lòng tự trọng là ngọn lửa thắp sáng con đường nhân cách, giúp ta trở nên cao thượng và đáng kính.
Quảng cáo
Bạn muốn hỏi bài tập?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
246830
-
76314
-
Hỏi từ APP VIETJACK51795
-
46076
-
43228
