Quảng cáo
2 câu trả lời 202
Bài văn: Thơ – tiếng nói tâm hồn con người
Trong kho tàng văn học Việt Nam và thế giới, thơ luôn giữ một vị trí đặc biệt. Không chỉ đơn thuần là thể loại văn học giàu nhạc điệu, thơ còn là tiếng nói của tâm hồn, là nơi con người gửi gắm những cảm xúc sâu lắng nhất. Thơ mang đến cho người đọc sự rung động, đồng cảm, và thức tỉnh những giá trị sống nhân văn.
Trước hết, thơ là ngôn ngữ của cảm xúc. Khác với văn xuôi kể chuyện cụ thể, thơ chắt lọc ngôn từ để diễn tả những rung cảm tinh tế mà lời nói thường không thể hiện trọn vẹn. Một câu thơ ngắn có thể gợi ra cả một bức tranh lớn, một nỗi niềm sâu kín. Đọc thơ là cảm, là sống cùng mạch cảm xúc của tác giả, từ nỗi nhớ quê da diết đến tình yêu tha thiết, từ khát vọng tự do đến sự trăn trở về thân phận con người.
Thứ hai, thơ có giá trị giáo dục và thức tỉnh tâm hồn. Qua thơ, người đọc có thể cảm nhận sâu sắc vẻ đẹp của thiên nhiên, tình người, tình yêu quê hương đất nước. Thơ không chỉ giúp con người sống đẹp, sống có tình mà còn góp phần nuôi dưỡng nhân cách, giúp mỗi người trở nên sâu sắc và nhân hậu hơn.
Cuối cùng, thơ là ký ức của dân tộc và thời đại. Những vần thơ thời chiến như của Tố Hữu, Chính Hữu, Phạm Tiến Duật… đã ghi lại biết bao hình ảnh hào hùng, mất mát, và kiên cường của một thời kháng chiến. Thơ trở thành chứng nhân lịch sử, góp phần giữ gìn bản sắc văn hóa và truyền thống dân tộc qua từng thời kỳ.
Tóm lại, thơ không chỉ là nghệ thuật của ngôn từ mà còn là tiếng nói thiêng liêng của tâm hồn. Đọc thơ, ta lắng nghe được chính mình và thấu hiểu người khác hơn. Vì thế, mỗi chúng ta hãy biết trân trọng và nuôi dưỡng tình yêu với thơ – bởi thơ là con đường ngắn nhất để chạm đến trái tim con người.
“Nhật kí trong tù” của Hồ Chí Minh là tập thơ ghi lại cảm xúc trong chuỗi ngày bị giam hãm ở nhà lao Trung Quốc. Đọc thơ của Hồ Chí Minh, người đọc nhận ra những dòng cảm xúc rất bình dị, đời thường. “Mộ” là một bài thơ như vậy, tái diễn lại một khoảnh khắc khi sắp kết thúc một ngày, là chiều tối.
Bài thơ “Mộ” ghi lại khoảnh khắc mà Hồ Chí Minh đi từ nhà lao Thiên Bảo đến Long Tuyền vào năm 1942. Cảm hứng chủ đạo chính là bức tranh và phông nền của thiên nhiên lúc về chiều, khi hoàng hôn sắp buông xuống. Phải thật tinh tế, sâu sắc, Hồ Chí Minh mới có thể diễn tả một cách đắc điệu nhịp sống nhẹ nhàng nơi núi rừng như vậy.
Nguyên tác của bài thơ như sau:
Quyện điểu quy lâm tầm túc thụ
Cô vân mạn mạn độ thiên không
Sơn thôn thiếu nữ ma bao túc
Bao túc ma hoàn lô dĩ hồng.
Hai câu thơ đầu như một nét vẽ chấm phá tạo khiến cho cảnh bầu trời về chiều hiện lên rõ nét và mang một nỗi buồn man mác:
Chim mỏi về rừng tìm chốn ngủ
Tầng mây trôi nhẹ giữa tầng không
Nỗi buồn như loang nhẹ, lan ra cả hai câu thơ khiến cho giọng thơ trở nên chùng xuống và tâm sự của tác giả dường như đẩy lên cao. Cánh chim khi chiều tà cũng trở nên “mỏi” đi tìm chốn ngủ. Một cánh chim đơn lẻ, đi lạc giữa rộng dài của bầu trời khiến người đọc có cảm giác như Hồ CHí Minh đang liên tưởng đến cuộc sống của người hiện tại. Cảnh tù đày bí bách, kìm hãm khiến Hồ Chí Minh khát khao có được một nơi chốn bình yên và ấm áp nhất để tìm về.
Hình ảnh “tầng mây trôi nhẹ” diễn tả sự vận động nhẹ nhàng, tinh tế của thiên nhiên đất trời. Nhịp thơ trở nên chậm, rất chậm và có lẽ lòng người cũng đang chậm.
Chỉ với hai câu thơ cũng đủ để cho người đọc nhận ra được khát khao muốn được như tầng mây đó, cứ trôi đi, không phụ thuộc, không phải chịu cảnh gông tù.
Thiên nhiên trong thơ Hồ Chí Minh luôn hiện lên nhẹ nhàng nhưng chất chứa nỗi niềm như vậy.
Đến hai câu thơ sau dường như bừng lên một tia sáng và thấy thấp thoáng bóng dáng con người:
Cô em xóm núi xây ngôi tối
Xay hết lò than đã rực hồng
Mặc dù phần dịch thơ không thực sự bám sát và lột tả hết được tâm trạng cũng như con người trong bức tranh mang màu sắc vừa cổ điển vừa hiện đại này.
Chỉ bằng một nét vẽ tinh tế tác giả đã vẽ lên bức tranh bình dị của cuộc sống người dân nơi chân núi. Hành động “xay ngô” dường như là việc làm thường ngày của con người ở đây. Tuy bình dị nhưng ấm áp và tràn đầy tin yêu. Có thể nói trong cảnh gông cùm như thế này, Hồ Chí Minh rất khao khát có được một nơi để trở về bình dị như thế này.
Đến câu thơ cuối, người đọc nhận ra một sự chuyển động rất nhẹ và một nét sáng bừng lên cả bài thơ. Khi cô gái vùng sơn cước xây hết ngô thì lò than đã rực hồng. Một sự chuyển tiếp nhẹ nhàng, đều đặn hằng ngày. Giữa vùng núi hoang lạnh, khi mặt trời tắt, hoàng hôn loang xuống hình ảnh “lò than” hiện lên dường như làm sáng cả không gian và ấm áp trái tim Người. Có thể nói việc xây dựng hình ảnh cô em xóm núi và lò than dường như là một nỗi niềm thầm kín của tác giá. Đó là hiện thân của một mái ấm gia đình hạnh phúc, chứa chan yêu thương, và đó cũng chính là lòng mong mỏi của Hồ Chí Minh.
Bài thơ “Mộ” của Hồ Chí Minh là bài thơ vừa mang màu sắc cổ điển vừa mang màu sắc hiện đại đã mang đến dấu ấn riêng, đặc trưng. Bài thơ chính là tâm sự, là ước muốn nhỏ nhoi có thể thoát khỏi chốn gông cùm, mang lại cuộc sống bình yên cho nhân dân.
Quảng cáo
Bạn cần hỏi gì?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
83629 -
Hỏi từ APP VIETJACK72776
-
56096
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
45517 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
40688 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
37889 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
36784 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
31862
