BỐN THÁNG RỒI
“Một ngày tù, nghìn thu ở ngoài”,
Lời nói người xưa đâu có sai;
Sống khác loài người vừa bốn tháng,
Tiều tuỵ còn hơn mười năm trời.
Bởi vì:
Bốn tháng cơm không no,
Bốn tháng đêm thiếu ngủ,
Bốn tháng áo không thay,
Bốn tháng không giặt giũ.
Cho nên:
Răng rụng mất một chiếc,
Tóc bạc thêm mấy phần,
Gầy đen như quỷ đói,
Ghẻ lở mọc đầy thân.
May mà:
Kiên trì và nhẫn nại,
Không chịu lùi một phân,
Vật chất tuy đau khổ,
Không nao núng tinh thần.
Hồ Chí Minh
phân tích bài thơ trên (khoảng 600 CHỮ)
Quảng cáo
2 câu trả lời 1153
Bài thơ “Bốn tháng rồi” của Hồ Chí Minh được sáng tác trong giai đoạn Người bị giam cầm trong nhà tù của kẻ thù. Đây là một trong những tác phẩm thể hiện rõ nét phẩm chất kiên cường, bất khuất của vị lãnh tụ vĩ đại. Qua bài thơ, Hồ Chí Minh đã chia sẻ về những khó khăn, khổ cực mà bản thân phải chịu đựng trong những tháng ngày tù tội, đồng thời cũng thể hiện tinh thần vượt lên tất cả những thử thách đó, với một nghị lực phi thường và một thái độ sống kiên cường, bất khuất.
Bài thơ mở đầu bằng câu nói rất nổi tiếng của ông cha ta:
“Một ngày tù, nghìn thu ở ngoài”,
Lời nói người xưa đâu có sai;
Câu thơ này thể hiện sự khắc nghiệt và tàn nhẫn của cuộc sống tù đày. Hồ Chí Minh sử dụng câu nói dân gian để khẳng định rằng, đối với một người bị giam cầm, mỗi ngày trôi qua trong tù đều dài đằng đẵng, tách biệt hẳn với cuộc sống tự do bên ngoài. Đó là một hình ảnh rất thực, rất rõ về sự mất mát về tự do, tinh thần và thể xác của con người trong cảnh ngục tù.
Trong đoạn tiếp theo, Hồ Chí Minh mô tả về tình cảnh sống khổ sở trong nhà tù qua những chi tiết cụ thể:
“Bốn tháng cơm không no,
Bốn tháng đêm thiếu ngủ,
Bốn tháng áo không thay,
Bốn tháng không giặt giũ.”
Bốn tháng – một khoảng thời gian không quá dài nhưng lại đầy đủ để trải nghiệm những cực khổ. Bốn tháng đó, Hồ Chí Minh không có cơm ăn no đủ, đêm thiếu ngủ, không có áo thay, không được vệ sinh, không có giặt giũ. Những tình huống này là những chi tiết rất cụ thể, cụ thể đến mức khiến người đọc cảm nhận được sự gian khổ đến tận cùng của cuộc sống trong tù. Việc không có cơm ăn no, thiếu ngủ, không thay áo là những điều mà mọi người đều có thể cảm nhận sự tủi nhục, cực khổ. Tình trạng này không chỉ ảnh hưởng đến sức khỏe thể chất mà còn tạo nên sự suy giảm về tinh thần.
Tiếp đó, tác giả miêu tả những thay đổi rõ rệt của cơ thể sau bốn tháng sống trong hoàn cảnh khắc nghiệt:
“Răng rụng mất một chiếc,
Tóc bạc thêm mấy phần,
Gầy đen như quỷ đói,
Ghẻ lở mọc đầy thân.”
Hồ Chí Minh không chỉ khắc họa sự thiếu thốn về vật chất mà còn mô tả những hậu quả trực tiếp đối với thể chất của bản thân. Tóc bạc, răng rụng, thân thể gầy gò, đen đúa, ghẻ lở mọc đầy thân là những dấu hiệu của sự suy kiệt nghiêm trọng do thiếu thốn vật chất và điều kiện sống không đảm bảo. Những hình ảnh này vừa thực tế, vừa mang tính biểu tượng sâu sắc về sự tàn phá thể xác của con người trong hoàn cảnh cực khổ.
Tuy nhiên, Hồ Chí Minh không chỉ đơn giản là phơi bày những cực khổ mà Người đã phải trải qua, mà còn thể hiện một tinh thần kiên cường, bất khuất:
“May mà:
Kiên trì và nhẫn nại,
Không chịu lùi một phân,
Vật chất tuy đau khổ,
Không nao núng tinh thần.”
Dù trong hoàn cảnh khắc nghiệt, Hồ Chí Minh vẫn kiên cường, nhẫn nại và không chịu lùi bước. Câu thơ này khẳng định rằng, dù vật chất có thể thiếu thốn, dù thể xác có suy yếu, nhưng tinh thần là điều không thể bị đánh bại. Hồ Chí Minh đã biến sự đau khổ vật chất thành sức mạnh tinh thần. Điều này thể hiện một triết lý sống sâu sắc của Người: “Vật chất tuy đau khổ, nhưng không nao núng tinh thần” – tinh thần và nghị lực là yếu tố quan trọng giúp con người vượt qua mọi khó khăn, gian khổ.
Bài thơ “Bốn tháng rồi” không chỉ là những dòng cảm nhận về cuộc sống trong tù mà còn là một thông điệp mạnh mẽ về lòng kiên trì, nhẫn nại và tinh thần bất khuất. Hồ Chí Minh đã thể hiện sự bất khuất của mình trước những thử thách, vượt lên tất cả đau khổ để giữ vững ý chí, quyết tâm đấu tranh cho tự do và độc lập dân tộc. Bài thơ không chỉ là sự phản ánh chân thực về cuộc sống khổ cực trong tù, mà còn là nguồn động viên tinh thần cho tất cả những ai đang phải đối mặt với thử thách, khó khăn trong cuộc sống.
Qua bài thơ này, Hồ Chí Minh không chỉ phơi bày sự khắc nghiệt của nhà tù mà còn thể hiện một sức mạnh tinh thần phi thường. Những trải nghiệm gian khổ trong tù đã tôi luyện lên một con người vĩ đại, kiên cường và bất khuất, luôn giữ vững lý tưởng và niềm tin vào sự nghiệp đấu tranh của mình. Bài thơ là một minh chứng sống động cho phẩm chất cao đẹp của Hồ Chí Minh và là một bài học về sự kiên cường trong cuộc sống.
Phân tích bài thơ "Bốn tháng rồi" của Hồ Chí Minh
Bài thơ "Bốn tháng rồi" được Chủ tịch Hồ Chí Minh sáng tác trong hoàn cảnh bị giam cầm khắc nghiệt. Với ngôn từ giản dị nhưng sâu sắc, bài thơ phản ánh chân thực nỗi gian truân về thể xác nhưng đồng thời thể hiện tinh thần kiên cường, bất khuất của một người chiến sĩ cách mạng vĩ đại.
Trước hết, bài thơ mở đầu bằng một câu thơ đầy chất triết lý:
“Một ngày tù, nghìn thu ở ngoài”
Câu thơ lấy ý từ câu tục ngữ "Nhất nhật tại tù, thiên thu tại ngoại" để diễn tả nỗi khổ cực của người bị giam cầm. Một ngày trong tù trôi qua dài đằng đẵng, nặng nề hơn cả nghìn ngày ở bên ngoài. Câu thơ không chỉ phản ánh nỗi khổ về mặt thời gian mà còn gợi lên cảm giác ngột ngạt, mất tự do, đồng thời nhấn mạnh tính phi lý và tàn bạo của chế độ nhà tù.
Tiếp theo, tác giả sử dụng bốn câu thơ để miêu tả sự tàn phá của tù đày đối với thể xác:
Sống khác loài người vừa bốn tháng,
Tiều tụy còn hơn mười năm trời.
Ở đây, Hồ Chí Minh không chỉ đơn thuần nói về sự khắc nghiệt của nhà tù mà còn ám chỉ sự vô nhân đạo của chế độ áp bức. Chỉ trong bốn tháng, thân thể con người đã hao mòn như trải qua mười năm khổ ải. Hình ảnh "khác loài người" gợi lên một cuộc sống mất hết quyền lợi căn bản, bị hành hạ về thể xác và tinh thần.
Tiếp theo, đoạn thơ giữa bài thể hiện chi tiết hơn những nỗi khổ mà tác giả phải chịu đựng:
Bốn tháng cơm không no,
Bốn tháng đêm thiếu ngủ,
Bốn tháng áo không thay,
Bốn tháng không giặt giũ.
Cấu trúc lặp lại “Bốn tháng” không chỉ nhấn mạnh sự kéo dài của nỗi khổ mà còn tạo ra nhịp điệu dồn dập, thể hiện sự bức bối, khắc nghiệt của cảnh tù đày. Những nhu cầu cơ bản nhất như ăn uống, ngủ nghỉ, quần áo đều bị tước đoạt, khiến cuộc sống trở nên cùng cực. Nhà thơ không cần dùng những hình ảnh bi thương, nhưng chính sự giản dị trong câu chữ lại làm bật lên mức độ khổ cực đến tột cùng.
Hệ quả của bốn tháng tù đày được thể hiện rõ trong đoạn thơ tiếp theo:
Răng rụng mất một chiếc,
Tóc bạc thêm mấy phần,
Gầy đen như quỷ đói,
Ghẻ lở mọc đầy thân.
Những hình ảnh "răng rụng", "tóc bạc", "gầy đen", "ghẻ lở" không chỉ là biểu hiện của sự suy kiệt thể chất mà còn phản ánh nỗi khổ đau bị dồn nén qua từng ngày. Hình ảnh "quỷ đói" vừa gợi tả thân hình tiều tụy của người tù, vừa tố cáo chế độ nhà tù tàn bạo của kẻ thù. Tuy nhiên, điều đặc biệt trong bài thơ chính là dù miêu tả nỗi khổ nhưng Hồ Chí Minh không bi lụy, mà luôn giữ tinh thần lạc quan, mạnh mẽ.
Điều đó được thể hiện rõ ràng trong đoạn thơ cuối:
May mà:
Kiên trì và nhẫn nại,
Không chịu lùi một phân,
Vật chất tuy đau khổ,
Không nao núng tinh thần.
Dù bị tra tấn về thể xác, Người vẫn giữ vững ý chí kiên định. "Kiên trì và nhẫn nại" là phương châm sống và đấu tranh, giúp Người vượt qua mọi thử thách. Tác giả phân biệt rõ ràng giữa “vật chất” và “tinh thần”: thân thể có thể bị hành hạ, nhưng ý chí không bao giờ bị khuất phục. Đây chính là tinh thần thép của người chiến sĩ cách mạng, cũng là cốt lõi trong tư tưởng Hồ Chí Minh: dù hoàn cảnh khắc nghiệt thế nào, con người vẫn phải giữ vững niềm tin và lý tưởng cao đẹp.
Tóm lại, bài thơ "Bốn tháng rồi" không chỉ là bức tranh chân thực về cảnh lao tù tàn bạo mà còn là bản tuyên ngôn mạnh mẽ về ý chí bất khuất của Hồ Chí Minh. Với ngôn ngữ giản dị, cấu trúc chặt chẽ và giọng điệu kiên cường, bài thơ thể hiện tinh thần lạc quan, vượt qua nghịch cảnh. Tác phẩm để lại cho người đọc niềm cảm phục sâu sắc trước nghị lực phi thường của Người, đồng thời truyền cảm hứng về sự kiên trì và lòng quyết tâm trong mọi hoàn cảnh.
Quảng cáo
Bạn muốn hỏi bài tập?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
34297
-
30715
-
Hỏi từ APP VIETJACK28547
