MỘT ĐÁM CƯỚI
Xế chiều hôm ấy, bà mẹ chồng và chồng Dần đến. Cả hai cùng mặc quần áo cánh. Bà mẹ khoác một cái áo nâu dài đã bạc ở trên vai. Chú rể xách một chẽ cau, chừng một chục quả. Vào đến nhà, y lúng túng không biết đặt đâu. Bà mẹ trông thấy bảo Dần:
- Cho bu mượn cái đĩa đi, con!
Mặt Dần đã đỏ bừng. Hai đứa em nó, trông thấy, cười rúc rích. Nó lợi dụng câu sai của mẹ chồng, để chạy tót ra chái đứng. Một lúc lâu nó cũng không vào. Thầy nó phải đỡ lấy chẽ cau ở tay bà mẹ chồng, đặt lên giường thờ mẹ nó. Rồi thầy nó nói thật to:
- Đi nấu nước đi con!
Không thấy con gái thưa, ông phải bảo thằng con trai lớn:
- Chạy ra bảo chị đun ấm nước.
Rồi ông thân hành đi lấy chìa vôi ra để têm trầu. Bà mẹ chồng có lời ngay:
Thôi thì bây giờ mọi sự ông đã thương cho cháu cả rồi, hôm nay tiện được ngày, tôi cũng biện cơi trầu đến kêu với ông để ông cho cháu được lễ các cụ… rồi xin phép ông để chúng tôi đưa cháu về nhà làm ăn.
Đáp lại bao nhiêu lời bóng bẩy, xa xôi ấy, ông bố vợ chỉ trả lời gọn thon lỏn một câu:
- Vâng! Mời bà cứ ngồi chơi thư thả xơi nước, xơi trầu đã.
Rồi ông lại cất cao giọng, bảo con:
- Hễ được nước thì bắc lên đây, con nhé!
Rồi ông ngồi lử thử. Bởi vì ông buồn lắm. Chỉ lát nữa là người ta rước Dần đi. Đêm hôm nay, chỉ còn mình ông với hai đứa trẻ con. Nhà sẽ vắng ngắt vắng ngơ, chẳng khác gì ngày vợ ông mới chết đi. Rồi chỉ mươi bữa, nửa tháng là ông phải bỏ nốt hai đứa con trai để ngược... Chao ôi! Buồn biết mấy?... Ông đờ đẫn cả người. Ông nghĩ bụng rằng: giá Dần không phải về nhà người ta, thì có lẽ chẳng đời nào ông phải lên rừng; ông cứ ở nhà với ba con, bố con đùm bọc lấy nhau, bây giờ bỏ lại hai đứa bé mà đi, ông thương chúng nó quá... Ông buồn quá. Ông đáp lại những câu rất dài dòng của bà thông gia bằng những câu ngắn ngủn [...]
Đến tối, đám cưới mới ra đi. Vẻn vẹn có sáu người, cả nhà gái nhà trai [...]
Dần không chịu mặc cái áo dài của bà mẹ chồng đưa, thành thử lại chính bà khoác cái áo ấy trên vai... Nó sụt sịt khóc, đi bên cạnh mẹ chồng. Chú rể dắt đứa em lớn của Dần. Còn thằng bé thì ông bố cõng. Cả bọn đi lủi thủi trong sương lạnh và bóng tối như một gia đình xẩm lẳng lặng dắt díu nhau đi tìm chỗ ngủ...
Quảng cáo
1 câu trả lời 5152
Nam Cao là một trong những cây bút hiện thực sâu sắc của văn học Việt Nam. Những tác phẩm của ông luôn là tấm gương phản chiếu chân thực về cuộc sống nghèo khổ của người nông dân trong xã hội cũ. Qua nhân vật Dần trong "Một đám cưới", Nam Cao đã lột tả nỗi khốn cùng mà cái đói, cái nghèo đã tước đoạt mọi hạnh phúc, ước mơ của con người.
"Một đám cưới" được sáng tác vào năm 1944, khi bóng dáng của nạn đói đã dần bao trùm khắp nơi, len lỏi vào từng ngóc ngách cuộc sống. Những người nông dân vốn đã cơ cực nay lại càng rơi vào cảnh lao đao, khốn đốn. Trong bối cảnh ấy, nhân vật Dần hiện lên như một biểu tượng cho số phận bất hạnh và đau thương của người nông dân nghèo.
Dần chỉ mới 14, 15 tuổi nhưng đã phải nếm trải trăm ngàn cay đắng của cuộc đời. Sinh ra trong một gia đình bần nông, nghèo khó luôn đeo bám lấy cô như một định mệnh không thể trốn thoát. Vì miếng cơm manh áo, mẹ Dần đành gửi cô đi ở đợ từ khi còn nhỏ. Nhưng thay vì tìm được sự no đủ, cô lại trở về nhà trong tình trạng gầy gò "như một cái que củi", đầy những vết thương từ những trận đòn roi. Cuộc đời Dần từ bé đã phải chịu đựng sự nhẫn nhục, vất vả để có miếng ăn, khiến người đọc không khỏi xót xa.
Nỗi đau ấy chưa dừng lại. Khi mẹ mất, cha Dần vì không có tiền lo ma chay đã buộc phải gả cô đi. Một quyết định mà chính ông cũng đau lòng, nhưng cái nghèo đã cướp đi quyền được lựa chọn. Với một đám cưới không tình yêu, không sự chuẩn bị, Dần bước vào cuộc đời mới trong sự u uất và tủi hờn.
Đám cưới của Dần là một bức tranh đầy ảm đạm và xót xa. Đám cưới người ta thường rực rỡ, đầy tiếng cười, tiếng pháo, nhưng đám cưới của cô chỉ có vài người nhà trai đến đón dâu khi chiều đã muộn. Hình ảnh mẹ chồng và chồng Dần xuất hiện cùng những bộ quần áo cũ kỹ, chiếc chẽ cau bạc màu làm quà mọn, đã phơi bày trọn vẹn sự nghèo túng, đơn sơ. Một đám cưới không có niềm vui, không có sự rộn ràng, chỉ có sự im lặng và buồn bã.
Điều khiến người đọc càng nhói lòng hơn là hình ảnh Dần trên đường về nhà chồng. Quần áo đẹp vốn là điều cô không dám mơ ước, nhưng ngay cả bộ đồ tươm tất cũng không có. Cô từ chối mặc chiếc áo dài của mẹ chồng đưa, nhưng hành động ấy chẳng thể thay đổi được số phận. Dần "sụt sịt khóc" – tiếng khóc ấy là tiếng lòng của một cô gái nhỏ bé trước cuộc đời tăm tối. Cô khóc vì sắp phải xa gia đình, xa cha và các em, vì không biết cuộc sống phía trước sẽ như thế nào. Đồng thời, cô khóc vì số phận bất hạnh, vì sự nghèo đói đã biến cô thành một món hàng rẻ mạt, bị sắp đặt bởi đồng tiền.
Hình ảnh cuối cùng về đám cưới của Dần khắc sâu sự nghèo khó đến tận cùng. Một đoàn đưa dâu lặng lẽ trong màn sương lạnh và bóng tối, không lời chúc mừng, không tiếng nói cười. Nam Cao đã ví họ như "một gia đình xẩm lặng lẽ dắt díu nhau đi tìm chỗ ngủ". Hình ảnh ấy không chỉ gợi lên nỗi buồn tủi của Dần mà còn là bi kịch của cả một tầng lớp nông dân nghèo trong xã hội cũ.
Qua nhân vật Dần, Nam Cao không chỉ lột tả sự khốn cùng của người nông dân mà còn bộc lộ nỗi xót xa sâu sắc của mình. Đám cưới của Dần không chỉ là bi kịch cá nhân mà còn là tấm gương phản ánh xã hội đầy bất công và tăm tối. Giọng văn của Nam Cao, khi thì lạnh lùng khách quan, khi lại đầy cảm thông, đã khiến người đọc không khỏi chạnh lòng trước số phận của những con người như Dần.
Tác phẩm "Một đám cưới" của Nam Cao không chỉ đơn thuần kể về một đám cưới nghèo, mà còn là lời kêu cứu đầy chua xót trước cảnh đời bất hạnh. Nhân vật Dần hiện lên như một biểu tượng cho sự bất lực của con người trước số phận. Đọc xong, người ta không chỉ thương Dần mà còn cảm nhận được niềm trăn trở, nỗi đau thầm kín của tác giả trước hiện thực xã hội đầy oan trái. Nam Cao, qua từng câu chữ, đã nhắc nhở chúng ta rằng, trong bóng tối của cái nghèo, vẫn còn những số phận mong manh cần được thấu hiểu và sẻ chia.
Quảng cáo
Bạn muốn hỏi bài tập?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Hỏi từ APP VIETJACK72718
-
56040
-
Hỏi từ APP VIETJACK40676
-
Hỏi từ APP VIETJACK37754
