Quảng cáo
4 câu trả lời 1211
Hôm nay, tôi lại nhớ về một tiết học đặc biệt đã để lại trong tôi những ấn tượng sâu sắc. Đó là tiết học Văn năm lớp 9, khi cô giáo dạy chúng tôi bài "Luyện tập viết đoạn văn miêu tả". Mới chỉ nghe tên tiết học, ai cũng tưởng rằng sẽ chỉ là một buổi học khô khan với lý thuyết, nhưng không, buổi học hôm ấy thật sự đặc biệt.
Ngay từ đầu tiết học, cô giáo đã tạo không khí lớp học thật sự gần gũi và thân thiện. Cô yêu cầu mỗi học sinh hãy nhớ lại một kỷ niệm nào đó trong cuộc sống để viết một đoạn văn miêu tả về nó. Tôi đã ngập ngừng một chút, không biết nên chọn kỷ niệm nào, nhưng rồi, trong khoảnh khắc ấy, tôi quyết định viết về một buổi sáng mùa đông tuyệt đẹp khi tôi cùng mẹ ra chợ mua sắm.
Cô giáo không chỉ dạy chúng tôi cách miêu tả cảnh vật, mà còn chỉ cho chúng tôi cách thổi hồn vào từng câu chữ, làm sao để mỗi cảnh vật, mỗi hình ảnh, mỗi chi tiết trở nên sống động và mang đậm cảm xúc. Cô nói: "Hãy để người đọc cảm nhận được không khí, ánh sáng, mùi vị và cả cảm xúc trong mỗi từ ngữ mà các em sử dụng." Câu nói ấy đã khiến tôi nhận ra rằng viết văn không chỉ đơn giản là miêu tả những thứ ta thấy, mà là cách ta truyền tải được cảm xúc của mình qua từng câu chữ.
Khi tôi hoàn thành đoạn văn của mình, tôi đã thật sự bất ngờ khi cảm nhận rõ ràng được hình ảnh buổi sáng mùa đông trong bài viết, từ làn sương mỏng manh vờn trên mái tóc, đến tiếng nói cười của những người bán hàng, đến cả mùi thơm của bánh mì nóng hổi, tất cả như hiện lên thật rõ rệt trong tâm trí tôi. Đoạn văn không chỉ là một bài tập, mà nó là một phần kí ức mà tôi đã sống lại, cảm nhận lại, và có thể chia sẻ với mọi người.
Sau khi cô giáo đọc và nhận xét bài của từng học sinh, tôi cảm thấy thật sự tự hào vì bài viết của mình đã được cô khen ngợi. Nhưng quan trọng hơn cả là tiết học đã giúp tôi nhận ra rằng, viết văn không chỉ là việc làm một bài tập, mà còn là cách để tôi thể hiện những cảm xúc, những suy nghĩ, những kỷ niệm trong lòng mình. Nó không chỉ giúp tôi trưởng thành hơn trong việc sử dụng ngôn ngữ, mà còn mở ra một cánh cửa để tôi khám phá thế giới cảm xúc phong phú bên trong bản thân.
Tiết học hôm ấy, một tiết học tưởng chừng như đơn giản, nhưng đã để lại trong tôi những bài học quý giá về cách viết, về cảm xúc, và về cách nhìn nhận cuộc sống qua con mắt của người nghệ sĩ. Mãi mãi, tôi sẽ không quên được tiết học ấy, với những cảm xúc chân thành và những khám phá thú vị về chính bản thân mình.
Tiết học hôm ấy vẫn còn in đậm trong tâm trí tôi như một bức tranh sống động, đầy màu sắc và cảm xúc. Đó là một buổi học Văn đặc biệt, diễn ra vào một ngày thu se lạnh, khi những chiếc lá vàng rơi lả tả ngoài cửa sổ. Thầy giáo bước vào lớp với nụ cười ấm áp, đôi mắt sáng và giọng nói truyền cảm. Ngày hôm đó, thầy quyết định không giảng bài theo cách thông thường mà thay vào đó, thầy đã mang đến cho chúng tôi một trải nghiệm thú vị.
Chúng tôi được yêu cầu chia sẻ cảm xúc của mình về những bài thơ mà chúng tôi yêu thích. Những giây phút đầu tiên, lớp học im lặng như chờ đợi một điều gì đó kỳ diệu. Nhưng rồi, từng cánh tay lần lượt giơ lên, những giọng nói ngập ngừng rồi dần trở nên tự tin hơn. Mỗi người đều mang đến một tâm hồn khác nhau qua những vần thơ, những cảm xúc chân thành.
Có bạn đã đọc bài thơ "Đoàn thuyền đánh cá" của Huy Cận, giọng nói trầm bổng như chính nhịp sóng của biển cả. Bạn ấy đã kể về cảm giác tự hào, về vẻ đẹp của quê hương, về những con người lam lũ, cần cù. Khi nghe bạn ấy nói, tôi cảm nhận được sự gắn bó, tình yêu quê hương tha thiết trong từng câu chữ.
Rồi đến lượt một bạn khác, với bài thơ "Tây Tiến" của Quang Dũng. Bạn ấy đã thể hiện được sự hào hùng, bi tráng của những người lính trong kháng chiến. Ánh mắt bạn sáng rực lên khi mô tả những hình ảnh đẹp đẽ giữa dòng đời khắc nghiệt. Có lẽ, chính trong khoảnh khắc đó, tôi đã nhận ra sức mạnh của thơ ca - nó có thể đưa ta đến những nơi xa xôi, làm sống dậy những ký ức đau thương và tự hào.
Tiết học không chỉ là những bài thơ, mà còn là những câu chuyện, những kỷ niệm, những cảm xúc mà chúng tôi cùng nhau chia sẻ. Chúng tôi đã cười, đã khóc, đã cùng nhau trải nghiệm những cảm xúc mà chỉ có thơ ca mới mang lại.
Khi tiếng chuông tan học vang lên, tôi cảm thấy như thời gian đã trôi qua quá nhanh. Mọi người ra về nhưng trong lòng vẫn còn đọng lại những dư âm của một buổi học không thể nào quên. Tôi thầm cảm ơn thầy giáo đã cho chúng tôi một tiết học đầy cảm xúc, giúp chúng tôi hiểu hơn về tình yêu văn chương và cuộc sống.
Tiết học ấy đã trở thành một kỷ niệm đẹp, một dấu ấn trong hành trình học tập của tôi. Nó không chỉ là một bài học về ngôn từ, mà còn là bài học về tình yêu, về sự sẻ chia và kết nối giữa con người với nhau. Mỗi khi nhớ lại, lòng tôi lại trào dâng cảm xúc, như thể tôi vẫn đang ngồi trong lớp học ấy, giữa những người bạn thân thương và những vần thơ đầy sức sống.
Trong suốt quãng thời gian học tập, có một tiết học mà em sẽ chẳng bao giờ quên được. Đó là một buổi học Văn, khi cô giáo giảng về bài "Lặng lẽ Sa Pa". Tiết học hôm ấy không chỉ dạy cho em những kiến thức về văn học, mà còn để lại trong lòng em một ấn tượng sâu sắc về tình người, về sự hy sinh thầm lặng trong cuộc sống.
Mới đầu, em nghĩ rằng đây chỉ là một tiết học như bao tiết học khác, nhưng khi cô giáo bắt đầu đọc đoạn văn miêu tả về nhân vật anh thanh niên trên đỉnh Sa Pa, em cảm nhận được sự lắng đọng trong từng câu chữ. Cô giáo giảng bài một cách say sưa, đôi mắt cô ánh lên niềm đam mê, khiến chúng em không thể rời mắt khỏi trang sách. Giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy cảm xúc, từng lời nói như đưa chúng em về với miền đất cao nguyên hoang sơ, nơi anh thanh niên làm công việc của mình trong sự tĩnh lặng của núi rừng.
Cả lớp im lặng lắng nghe, mỗi người đều chìm đắm trong câu chuyện về anh thanh niên. Cô giáo không chỉ dạy về nội dung bài học mà còn giúp chúng em cảm nhận được giá trị của sự cống hiến âm thầm, không nổi bật nhưng vô cùng đáng trân trọng. "Lặng lẽ Sa Pa" là câu chuyện về một con người sống và làm việc trong điều kiện khắc nghiệt, không có sự quan tâm hay vinh danh. Nhưng qua đôi mắt và lời kể của cô, anh thanh niên ấy trở nên thật vĩ đại trong lòng em.
Kết thúc tiết học, em thấy mình như vừa được tiếp thêm sức mạnh. Em nhận ra rằng trong cuộc sống, đôi khi không cần sự hoành tráng, chỉ cần một trái tim yêu nghề, yêu công việc của mình là đủ. Cô giáo không chỉ truyền đạt kiến thức mà còn dạy chúng em về sự hy sinh thầm lặng và vẻ đẹp của những công việc tưởng chừng như bình dị nhưng lại vô cùng quan trọng.
Tiết học hôm đó đã để lại trong em một cảm giác yên bình và sâu lắng. Em hiểu rằng, mỗi người trong chúng ta đều có thể trở thành anh thanh niên ấy, sống hết mình với công việc, dù nó có vẻ khiêm tốn đến đâu. Và dù thế nào, mỗi công việc đều có giá trị riêng, góp phần làm cho xã hội này trở nên tốt đẹp hơn.
Quảng cáo
Bạn cần hỏi gì?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
74782 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
61046 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
53894 -
53022
-
Đã trả lời bởi chuyên gia
40500 -
40009
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
37794 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
34564
