Đề bài số 2: Nhân vật là linh hồn của một tác phẩm văn học. Tác giả thông qua nhân vật- đứa con tinh thần của mình mà truyền tải những thông điệp mong muốn đến người đọc và người nghe. Em hãy viết một bài văn phân tích đặc điểm của một nhân vật văn học mà em yêu thích qua văn bản dưới đây:
Người Ăn Xin
Một người ăn xin đã già. Đôi mắt ông đỏ khoe, nước mắt ông giàn giụa, đôi môi tái nhợt, áo quần tả tơi. Ông chìa tay xin tôi.
Tôi lục hết túi kia, không có lấy một đòng xu, không có
cả khăn tay, chẳng có gì hết. Ông vẫn đợi tôi. Tôi chẳng biết làm thế nào. Bàn tay tôi run run nắm chạt bàn tay run rẩy của ông:
- Xin ông đừng giận cháu! Cháu không có gì cho ông cả.
Ông nhìn tôi chăm chăm, đôi môi nở nụ cười:
- Cháu ơi cảm ơn cháu! Như vậy là cháu đã cho lão rồi.
Khi ấy tôi chợi hiểu ra: Cả tôi nữa tôi cũng vừa nhận được một cái gì đó của ông.
Quảng cáo
2 câu trả lời 527
Trong mỗi tác phẩm văn học, nhân vật không chỉ là những cá thể sống động mà còn là biểu tượng, là phương tiện để tác giả gửi gắm những thông điệp sâu sắc về cuộc sống và con người. Đặc biệt, trong tác phẩm "Người Ăn Xin" của nhà văn Vũ Bằng, nhân vật người ăn xin là một hình ảnh rất đặc biệt, không chỉ thể hiện sự khổ cực, đau đớn mà còn chứa đựng một thông điệp nhân văn sâu sắc về lòng nhân ái, sự chia sẻ và giá trị tinh thần trong cuộc sống.
1. Ngoại hình và cảnh ngộ của nhân vật
Nhân vật người ăn xin trong truyện được miêu tả qua những hình ảnh tả thực, khiến người đọc cảm nhận được sự tàn tạ, khốn cùng của ông. Câu miêu tả: "Một người ăn xin đã già. Đôi mắt ông đỏ khoe, nước mắt ông giàn giụa, đôi môi tái nhợt, áo quần tả tơi" cho thấy một hình ảnh khổ sở, mệt mỏi của một người đã trải qua nhiều gian khổ trong cuộc đời. Mặc dù ở ngoài đời, người ăn xin thường gắn liền với những hình ảnh nghèo khổ, song trong tác phẩm này, nhân vật người ăn xin không chỉ là hình ảnh của sự nghèo đói mà còn là người mang đến những bài học về đạo đức và nhân cách sống.
2. Hành động và tâm lý của nhân vật
Khi người ăn xin chìa tay xin, ông không chỉ mong muốn có được vật chất mà còn thể hiện một sự kiên nhẫn, một niềm hy vọng vào lòng tốt của người khác. Mặc dù nhân vật chính không có gì để cho, nhưng sự chờ đợi của người ăn xin không phải là sự thất vọng hay giận dữ, mà là một sự chờ đợi kiên nhẫn, một cách khắc khoải trong niềm hy vọng mong manh. Điều này cho thấy sự tôn trọng đối với người khác, dù cho hoàn cảnh của ông có thể khiến người ta nhìn nhận ông với ánh mắt thương hại hay xa lánh.
Khi nhân vật chính thổ lộ rằng không có gì để cho ông, người ăn xin không hề tức giận hay thất vọng. Ngược lại, ông nhìn nhân vật chính "chăm chăm" và đôi môi nở nụ cười, khẳng định rằng "Cảm ơn cháu, như vậy là cháu đã cho lão rồi". Đó là một cử chỉ đầy nhân văn, không phải là một lời nói suông mà là một lời tri ân, một lời cảm ơn chân thành. Dù không nhận được bất kỳ thứ gì về mặt vật chất, người ăn xin vẫn coi đó là một sự cho đi, vì ông nhận ra rằng việc được thấu hiểu, được quan tâm, dù là nhỏ bé, cũng là món quà vô giá.
3. Thông điệp về lòng nhân ái và sự chia sẻ
Nhân vật người ăn xin, qua hình ảnh và hành động của mình, đã truyền tải một thông điệp vô cùng sâu sắc về lòng nhân ái và sự chia sẻ trong cuộc sống. Đối với ông, cử chỉ của nhân vật chính, dù không có gì để cho, đã là một sự trao đi, một sự đồng cảm, và chính điều đó đã là một món quà quý giá. Đó là thông điệp mà tác giả muốn gửi đến người đọc: trong xã hội, đôi khi sự cho đi không nhất thiết phải là vật chất, mà có thể là sự quan tâm, tình yêu thương, sự thấu hiểu mà mỗi người dành cho nhau. Và trong những lúc khó khăn, chỉ cần một cử chỉ nhỏ bé cũng có thể làm thay đổi trái tim của con người.
Thông qua nhân vật này, tác giả cũng muốn nhấn mạnh rằng trong cuộc sống, chúng ta không nên chỉ chú trọng đến những gì mình có thể nhận được mà quên đi giá trị của những gì mình có thể cho đi. Nhân vật người ăn xin không chỉ là người nhận mà còn là người cho, ông đã cho nhân vật chính một bài học về sự bao dung, về cách nhìn nhận giá trị của những thứ tưởng chừng rất nhỏ bé nhưng lại vô cùng quý giá.
4. Nhân vật người ăn xin và sự thức tỉnh của nhân vật chính
Nhân vật chính trong câu chuyện, qua cuộc gặp gỡ với người ăn xin, cũng có sự thức tỉnh về những giá trị trong cuộc sống. Khi người ăn xin nói: "Như vậy là cháu đã cho lão rồi", nhân vật chính nhận ra rằng chính mình cũng đã nhận được một cái gì đó từ người ăn xin - đó chính là bài học về sự bao dung, sự cho đi vô điều kiện, và sự hiểu biết. Câu kết của tác phẩm "Cả tôi nữa tôi cũng vừa nhận được một cái gì đó của ông" thể hiện sự thay đổi trong suy nghĩ của nhân vật chính, khi anh ta hiểu rằng đôi khi không phải chỉ có vật chất mới là giá trị duy nhất mà con người có thể trao tặng cho nhau.
Nhân vật người ăn xin trong tác phẩm "Người Ăn Xin" của Vũ Bằng là một hình mẫu về sự cao thượng, nhân văn, và sự bao dung trong cuộc sống. Mặc dù ông là một người nghèo khổ, nhưng lại có trái tim rộng mở, sẵn sàng cho đi những giá trị tinh thần mà không đòi hỏi vật chất. Từ đó, tác giả đã khéo léo truyền tải thông điệp về lòng nhân ái, sự sẻ chia và giá trị của những hành động nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa trong cuộc sống. Câu chuyện không chỉ là một bài học về cách cho và nhận, mà còn là sự thức tỉnh về những điều quý giá trong cuộc sống mà đôi khi chúng ta không nhận ra.
Quảng cáo
Bạn cần hỏi gì?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Đã trả lời bởi chuyên gia
25919 -
23125
-
Đã trả lời bởi chuyên gia
9785 -
6761
-
Đã trả lời bởi chuyên gia
5206
