Quảng cáo
3 câu trả lời 126
Mùa Xuân Nho Nhỏ Của Tôi
Mùa xuân năm nay đến sớm hơn mọi năm, có lẽ do nắng ấm của những ngày cuối đông kéo dài. Tôi ngồi lặng lẽ bên ô cửa sổ nhỏ, nhìn ra khu vườn sau nhà. Vườn nhà tôi không lớn, chỉ đủ để một cây mai già, vài luống rau và một cái giếng cũ kỹ. Nhưng đối với tôi, nơi này là cả một thế giới diệu kỳ.
1. Những ngày chớm xuân
Buổi sáng, khi làn sương còn mỏng manh như chiếc khăn voan mềm mại phủ lên vạn vật, tôi thích dậy sớm, ra ngồi bên gốc mai già. Cây mai là nhân chứng của bao mùa xuân đã qua. Mẹ nói cây mai này được ông nội trồng từ khi mẹ còn nhỏ. Thân cây xù xì, rêu phủ kín gốc, nhưng mỗi lần xuân về, nó lại nở bung những chùm hoa vàng rực rỡ, như để chứng minh rằng sức sống mãnh liệt không bao giờ phai nhạt.
Tôi cúi xuống, nhặt một bông mai vừa rơi. Hoa mai mỏng manh nhưng kiên cường. Trong gió xuân nhẹ nhàng, những cánh hoa rung rinh, như đang thì thầm điều gì đó với đất trời. Mỗi sáng, tiếng chim ríu rít trên cành mai làm tôi thấy lòng mình nhẹ nhõm. Tiếng hót ấy như bản nhạc của mùa xuân, ru tôi quên đi những lo toan vụn vặt.
2. Những kỷ niệm với bà ngoại
Mùa xuân luôn gắn với hình ảnh của bà ngoại. Bà là người mà tôi yêu thương nhất trên đời. Dáng bà nhỏ nhắn, tóc đã bạc nhưng nụ cười hiền hòa luôn làm tôi thấy ấm áp. Mỗi độ xuân về, bà lại tất bật chuẩn bị bánh chưng, mứt dừa, dọn dẹp nhà cửa.
Có lần, khi tôi còn nhỏ, bà dạy tôi cách gói bánh chưng. Tay bà thoăn thoắt xếp từng chiếc lá dong, vuốt cho phẳng phiu rồi đong gạo nếp, đậu xanh và thịt lợn đặt vào. Bà bảo:
"Gói bánh chưng phải đều tay, vuông vắn thì bánh mới đẹp, mà lòng mình cũng thấy vui."
Tôi còn nhớ ánh mắt bà khi buộc từng chiếc bánh chưng xanh, vừa cẩn thận vừa tràn đầy yêu thương. Nồi bánh chưng sôi ùng ục bên bếp lửa, khói bếp tỏa ra quấn lấy gương mặt bà, làm tôi cảm nhận được hơi ấm của gia đình, của những ngày Tết ngọt ngào.
3. Một mùa xuân của hiện tại
Năm nay, bà không còn ở đây nữa. Bà rời xa chúng tôi vào mùa xuân năm ngoái, khi những cánh hoa mai vẫn còn đong đưa trong gió. Nhưng hình ảnh của bà chưa bao giờ phai mờ trong tâm trí tôi.
Mẹ và tôi vẫn tiếp tục những công việc mà bà từng làm. Tôi tự tay gói bánh chưng, dù không vuông vắn như bà từng dạy. Mẹ thì bận rộn làm mứt, ánh mắt đôi khi lặng đi như đang nhớ về một thời xa xưa. Nhưng rồi mẹ mỉm cười, bảo tôi:
"Bà ngoại sẽ vui nếu thấy chúng ta vẫn tiếp tục truyền thống của bà."
Buổi chiều, khi ánh hoàng hôn trải dài trên cánh đồng phía xa, tôi ra ngồi dưới gốc mai. Nhìn những bông hoa rực rỡ, tôi như thấy hình ảnh của bà trong từng cánh hoa nhỏ bé nhưng kiên cường.
4. Niềm vui từ những điều giản dị
Mùa xuân không chỉ là hoa mai hay bánh chưng, mà còn là những khoảnh khắc bình yên, những niềm vui giản dị mà tôi trân trọng từng giây phút. Đó là lúc tôi dạo quanh làng quê, thấy bọn trẻ con tung tăng chơi đùa, tiếng cười giòn tan như tiếng chuông ngân vang giữa đất trời. Đó là khi tôi cùng mẹ quét tước, lau chùi từng góc nhà, để cảm nhận không khí Tết đang lan tỏa trong từng ngóc ngách.
Mùa xuân còn là những buổi sáng sớm, khi tôi đứng trước hiên nhà, hít thở mùi đất sau cơn mưa đêm. Không khí trong lành làm tôi cảm thấy mình nhỏ bé giữa thiên nhiên rộng lớn, nhưng cũng khiến tôi nhận ra rằng, dù nhỏ bé đến đâu, tôi vẫn là một phần của bức tranh mùa xuân.
5. Lời hứa với bà
Tôi luôn tin rằng bà vẫn dõi theo tôi từ một nơi nào đó, mỉm cười khi thấy tôi trưởng thành. Dưới gốc mai già, tôi khẽ nói với bà:
"Bà ơi, cháu sẽ chăm sóc cây mai như cách bà từng chăm sóc cháu. Cháu sẽ tiếp tục gói bánh chưng, làm mứt, và giữ gìn những mùa xuân mà bà yêu thương."
Gió xuân khẽ thổi qua, làm những cánh hoa mai rơi xuống, nhẹ nhàng như lời bà đáp lại. Tôi thấy lòng mình ấm áp, tràn đầy niềm tin vào tương lai.
Kết bài
Mùa xuân năm nay, dù không còn bà bên cạnh, nhưng tôi vẫn cảm thấy bà hiện diện trong từng bông mai, từng chiếc bánh chưng, từng hơi thở của mùa xuân. Những kỷ niệm đẹp đẽ, giản dị mà bà để lại sẽ luôn là hành trang quý giá, giúp tôi vượt qua những ngày khó khăn trong cuộc sống.
Mùa xuân nhỏ bé của tôi không chỉ là thời gian mà còn là không gian của yêu thương, của những giá trị bền vững mà tôi sẽ mãi giữ gìn và trân trọng.
Giấc Mơ Mùa Xuân Nhỏ
Ánh sáng đầu tiên của bình minh nhẹ nhàng rải lên ngôi làng Hoa Mộc yên bình, nằm nép mình giữa những ngọn đồi xanh mướt. Đó là đầu xuân, và cả thế giới dường như đang thức dậy sau giấc ngủ dài tĩnh lặng. Không khí se lạnh thoang thoảng hương hoa mới nở, quyện cùng mùi đất ẩm vừa được cày xới. Những chú chim nhỏ líu lo, ngân nga những giai điệu vui tươi trong làn sương sớm mờ ảo.
Ở rìa làng có Thảo, một cô bé trầm lặng nhưng đầy tò mò, mang trong mình một trái tim ấm áp như nắng xuân. Thảo yêu mùa xuân hơn bất cứ điều gì. Với cô, mùa xuân là phép màu. Đó không chỉ là những bông hoa đua nở hay lá cây xanh tươi, mà còn là cảm giác trong không khí, một lời hứa về những khởi đầu mới.
Sáng nay, Thảo thức dậy với niềm háo hức lan tỏa trong lồng ngực. Hôm nay là ngày diễn ra lễ hội mùa xuân của làng, một dịp để tôn vinh sự sống và sự tái sinh. Suốt mấy tuần qua, cô đã chuẩn bị rất nhiều, giúp bà mình kết vòng hoa và làm bánh nếp ngọt thơm. Nhưng năm nay, Thảo có một kế hoạch bí mật—một bất ngờ đặc biệt dành cho lễ hội.
Khi bước ra khỏi ngôi nhà gỗ nhỏ, thế giới dường như chào đón cô bằng vòng tay rộng mở. Những tia nắng dịu dàng sưởi ấm đôi má, và làn gió nhẹ mang theo tiếng thì thầm của dòng sông gần đó. Thảo bước về phía cánh đồng sau nhà, chiếc giỏ nhỏ đung đưa bên cạnh. Chính tại đây, giữa những bông hoa dại, cô đã dành nhiều tuần để tạo nên món quà bất ngờ của mình: một khu vườn nhỏ hình con bướm.
Cánh đồng ngập tràn sắc màu—hồng, vàng, tím—hòa quyện thành một bức tranh sống động. Thảo quỳ xuống bên khu vườn nhỏ mà cô đã tỉ mỉ trồng. Những nụ hoa nhỏ xinh bắt đầu hé nở, màu sắc như những giọt nắng trên thảm cỏ xanh mượt. Cô mỉm cười, trái tim tràn ngập niềm tự hào. Cô không chỉ trồng khu vườn này cho riêng mình, mà còn để mang đến niềm vui cho mọi người trong làng.
Lễ hội bắt đầu vào buổi chiều, khi mặt trời đã dịu lại và cả làng rực rỡ trong những sắc màu xuân. Mọi người tụ tập tại quảng trường chính, nơi có những gian hàng bày bán đồ thủ công, đồ ăn truyền thống và cả những trò chơi dân gian. Tiếng cười nói, tiếng nhạc và hương thơm từ bánh trái, hoa quả lan tỏa khắp không gian.
Thảo, với chiếc giỏ hoa trên tay, dẫn mọi người đến cánh đồng phía sau làng. Khi đến nơi, ánh mắt mọi người sáng lên trước khu vườn hình con bướm. Những bông hoa rực rỡ xếp thành hình đôi cánh, trải rộng trên nền cỏ xanh. "Đây là món quà của cháu dành cho mùa xuân và cho làng mình," Thảo nói, giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy tự hào.
Cả làng vỗ tay khen ngợi cô bé. Những đứa trẻ chạy quanh khu vườn, hớn hở hái những bông hoa nhỏ. Người lớn thì mỉm cười, mắt ánh lên niềm vui. Trong khoảnh khắc đó, khu vườn nhỏ bé của Thảo không chỉ là một món quà mà còn là biểu tượng của hy vọng, của sự gắn kết và của những điều tốt đẹp mà mùa xuân mang lại.
Buổi tối, khi ánh đèn lồng chiếu sáng khắp làng, Thảo ngồi bên bà mình, nhìn lên bầu trời đầy sao. "Bà ơi," Thảo khẽ nói, "cháu ước gì mùa xuân lúc nào cũng đẹp thế này." Bà cô mỉm cười, xoa đầu cô: "Mùa xuân không chỉ nằm ở thiên nhiên, mà còn trong trái tim của cháu, Thảo ạ. Chỉ cần trái tim luôn tràn đầy tình yêu, thì mùa xuân sẽ mãi mãi ở bên cháu."
Và như thế, đêm xuân trôi qua trong tiếng cười và những giấc mơ dịu dàng, mang theo niềm tin rằng mỗi mùa xuân đều có thể bắt đầu từ những điều nhỏ bé, như khu vườn hình con bướm của Thảo.
Mùa Xuân Nho Nhỏ
Mùa xuân đến nhẹ nhàng, như một làn gió xuân thổi qua những cánh đồng lúa mượt mà. Mới sáng sớm, trời còn nhuộm sắc hồng nhạt của bình minh, bà Lan đã dậy, chuẩn bị những công việc của mình trong không khí tươi mới ấy. Không gian như bừng tỉnh sau một đêm dài, những ngôi nhà, những mái tranh xám xịt như bừng lên sức sống. Vào mùa xuân, bà Lan cảm thấy trong lòng mình có gì đó vừa yên bình lại vừa náo nức, như cây cỏ trong vườn đang vươn mình mạnh mẽ, đón chào mùa mới.
Bà Lan sống trong một ngôi làng nhỏ, nơi có những ngọn đồi thấp, cánh đồng xanh ngát, những dòng sông uốn lượn quanh làng. Mỗi khi mùa xuân về, làng quê lại ngập tràn những sắc màu tươi mới của hoa cỏ, cây trái. Hương nhài, hương mận, hương sữa… tất cả quyện lại thành một bản nhạc mùa xuân đầy sắc và hương.
Bà Lan không phải là người thích những bữa tiệc hoành tráng hay những cuộc vui ồn ào. Với bà, một mùa xuân thật sự là khi bà được đắm mình trong không gian tĩnh lặng của vườn nhà, nơi những cây ăn quả đã bắt đầu nở hoa. Mỗi ngày, bà sẽ bước ra sân, nhặt vài trái cam vừa chín tới, hái những đóa hoa cúc vàng ươm mà bà trồng từ năm trước. Thật nhẹ nhàng, như một điệu valse của sự sống.
Hôm nay, bà Lan đang ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ kỹ trong vườn, ngắm những cánh hoa đào phơn phớt hồng bay lượn trong gió. Mùa xuân của bà không phải là một mùa rực rỡ, tràn ngập những sự kiện lớn lao, mà là mùa của sự chậm rãi, bình dị, của những khoảnh khắc nhỏ bé nhưng ngọt ngào.
Bà Lan nhìn về phía mảnh vườn phía sau, nơi những cây mận đang dần thay lá, những chồi non xanh mơn mởn đang hé lộ những nụ hoa đầu tiên. Bà cảm nhận được hơi thở của đất trời, của những sinh linh bé nhỏ đang âm thầm lớn lên. Trong tiếng chim hót ríu rít, bà bỗng thấy lòng mình ấm áp lạ kỳ. Có lẽ mùa xuân không cần phải là một điều gì to lớn, chỉ cần là những niềm vui giản dị như vậy.
"Chào bà!" Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía cổng. Đó là cậu Minh, con trai của hàng xóm. Cậu thường xuyên ghé qua thăm bà Lan, nghe bà kể những câu chuyện cổ tích thời xưa, những câu chuyện về đất đai, về cây cối. Cậu Minh thích những câu chuyện ấy, vì chúng giản dị mà đầy ý nghĩa.
"Bà Lan ơi, mùa xuân năm nay hoa cỏ nhiều thật đấy!" Cậu Minh nói, đôi mắt sáng lên khi nhìn thấy những bông hoa trắng muốt trên cây nhãn.
"Ừ, mùa xuân năm nào cũng thế thôi, nhưng năm nay như có gì khác lạ hơn một chút." Bà Lan mỉm cười, ngắm nhìn những bông hoa đang nở trên cành.
"Khác là sao bà?" Cậu Minh tò mò.
"Khác là bởi vì năm nay, bà cảm thấy mùa xuân đến sớm hơn, với những niềm vui giản dị, không vội vã, không ồn ào. Dù gì thì, cái đẹp thật sự trong mùa xuân là khi ta biết trân trọng những điều nhỏ nhặt quanh mình."
Cậu Minh nhìn bà Lan, lặng yên nghe lời bà. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mùa xuân lại có thể được nhìn nhận như vậy – một mùa không phải chỉ là những buổi tiệc, những cuộc vui náo nhiệt, mà là sự thanh thản, nhẹ nhàng. Bà Lan đã dạy cậu điều đó mà không cần phải nói nhiều. Bất chợt, cậu Minh thấy lòng mình như được vỗ về, như tìm thấy một phần ký ức lạc lõng, để rồi nhận ra rằng mùa xuân không phải chỉ là những khoảnh khắc trôi qua, mà là những giây phút trọn vẹn của sự sống.
Đêm đến, khi những ngôi sao lấp lánh bắt đầu xuất hiện trên bầu trời trong vắt, bà Lan ngồi trong ngôi nhà nhỏ, bên ngọn đèn dầu leo lét. Mùa xuân ngoài kia vẫn cứ âm thầm chảy qua những tán cây, qua những cánh đồng. Bà nhắm mắt, cảm nhận tiếng gió thổi qua mái ngói cũ. Mùa xuân đối với bà không phải là điều gì to tát, nhưng lại là mùa gợi nhớ, là mùa kết nối, là mùa mà mỗi cánh hoa rụng xuống lại để lại một ký ức đẹp đẽ trong lòng.
Mùa xuân nho nhỏ trong lòng bà Lan như một sợi dây vô hình, nối kết bà với đất trời, với những thế hệ đã đi qua và với tương lai chưa đến. Một mùa xuân giản dị, đầy yêu thương và tràn ngập hi vọng. Bà không cần phải tìm kiếm điều gì lớn lao, bởi mùa xuân đã có mặt trong những niềm vui tầm thường nhưng thật sự quý giá.
Quảng cáo
Bạn cần hỏi gì?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Đã trả lời bởi chuyên gia
247353 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
76679 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
61000 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
60815 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
51939 -
46237
-
Đã trả lời bởi chuyên gia
43324 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
40619 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
38924
