Kết bài
Tôi là con gái có chông
Từ đức chưa trọn, tam tòng đã nên
Nhân duyên mới được nửa niên,
Bỗng đâu có lệnh bề trên về đòi,
Tôi vâng uy pháp con trời,
Vậy nên tôi phải tới nơi đan đình,
Hiếm gì thiếu nữ trâm anh,
Mà vua lại phải ép tình tôi chi?
Nghe vua nói hêt khúc nhôi,
Nàng liền quỳ xuống mọi nhời liền tâu: “Chúng tôi duyên bén cùng nhau"
Đức vua phán thế lấy đâu công bằng?
... Dù vua xử ức má hồng
Thời tôi tự vẫn, khỏi lòng bội phu.
(Trích Phạm Tải Ngọc Hoa)
Quảng cáo
1 câu trả lời 693
Đoạn trích trên là một phần trong truyện thơ Nôm "Phạm Tải Ngọc Hoa" – một tác phẩm mang đậm yếu tố văn hóa dân gian, thể hiện những quan niệm và giá trị về đạo đức, tình yêu, và số phận con người trong xã hội phong kiến.
Phân tích đoạn trích:
Nhân vật người con gái (Ngọc Hoa):
Ngọc Hoa là một cô gái có xuất thân tốt, được mô tả là "con gái có chông", nghĩa là con gái của một gia đình quyền quý, thượng lưu. Tuy nhiên, mặc dù có xuất thân tốt và đức hạnh, cô vẫn phải chịu sự khắc nghiệt của phong kiến, nơi mà tình cảm cá nhân bị áp đặt bởi mệnh lệnh của vua chúa.
Câu "Từ đức chưa trọn, tam tòng đã nên" ám chỉ việc cô vẫn chưa hoàn thiện đạo đức theo chuẩn mực nữ giới thời phong kiến, nhưng đã phải chịu sự chi phối của các quy tắc này, cụ thể là quy tắc "tam tòng" (tòng phụ, tòng phu, tòng tử), nghĩa là phải theo cha, theo chồng và theo con.
Tình huống éo le:
Câu chuyện diễn ra trong một bối cảnh mà tình yêu và nhân duyên giữa Ngọc Hoa và Phạm Tải chưa kịp hoàn tất, thì lại bị gián đoạn bởi một mệnh lệnh từ vua. Dù nàng đã có mối duyên "bén cùng nhau" với Phạm Tải, nhưng vì sự áp đặt của quyền lực, Ngọc Hoa buộc phải từ bỏ tình yêu để đáp ứng yêu cầu của nhà vua.
Câu "Bỗng đâu có lệnh bề trên về đòi" thể hiện sự bức bách của thân phận phụ nữ trong xã hội phong kiến, nơi quyền lực của vua chúa hay những người có quyền cao vẫn luôn chi phối số phận cá nhân.
Ngọc Hoa chấp nhận số phận:
Mặc dù bị ép buộc phải từ bỏ tình yêu, Ngọc Hoa vẫn thể hiện sự kính trọng đối với pháp luật và quy tắc xã hội thông qua câu "Tôi vâng uy pháp con trời". Đây là sự cam chịu trong một xã hội mà quyền lực tuyệt đối của vua chúa là điều không thể phản kháng.
Ngọc Hoa cũng thể hiện sự bất mãn nhưng không thể làm gì ngoài việc chấp nhận: "Dù vua xử ức má hồng, thời tôi tự vẫn, khỏi lòng bội phu". Câu này thể hiện sự đau đớn và bất công mà nàng phải chịu đựng, nhưng trong xã hội phong kiến, nàng không có quyền phản kháng mà chỉ có thể chọn cái chết để bảo vệ danh dự.
Nỗi đau và bi kịch:
Câu chuyện của Ngọc Hoa là bi kịch của một người con gái sống trong một xã hội khắc nghiệt, nơi mà quyền lực và luật lệ luôn đè nặng lên số phận của người phụ nữ. Bi kịch này không chỉ là sự tan vỡ của tình yêu, mà còn là sự phản ánh những đau khổ của người phụ nữ trong xã hội phong kiến, khi họ không có quyền lựa chọn, không có quyền tự quyết về cuộc đời mình.
Đoạn trích thể hiện sự xung đột giữa tình yêu cá nhân và quy tắc xã hội, sự bi kịch của người phụ nữ trong xã hội phong kiến với các quan niệm về "tam tòng", về nghĩa vụ vợ chồng và quyền lực tối cao của vua chúa. Qua đó, tác phẩm cũng phản ánh những bất công và khổ đau của người phụ nữ trong xã hội đương thời, làm nổi bật bi kịch của Ngọc Hoa khi cô buộc phải từ bỏ tình yêu và chấp nhận cái chết để bảo vệ phẩm hạnh của mình.
Quảng cáo
Bạn muốn hỏi bài tập?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Hỏi từ APP VIETJACK72718
-
56040
-
Hỏi từ APP VIETJACK40676
-
Hỏi từ APP VIETJACK37754
