Quảng cáo
2 câu trả lời 1309
Trong tác phẩm "Tư cách mõ" của Nam Cao, lời người kể chuyện và lời nhân vật được sử dụng rất khéo léo, tạo nên chiều sâu tâm lý và sự mâu thuẫn trong cuộc sống của nhân vật chính, Mõ.
Phân tích lời người kể chuyện và lời nhân vật
Người kể chuyện trong "Tư cách mõ" thường mang một giọng điệu châm biếm, phê phán sâu sắc xã hội phong kiến lúc bấy giờ. Qua đó, Nam Cao không chỉ vạch trần sự nghèo khổ, bất công mà còn thể hiện sự mỉa mai đối với những giá trị xã hội mà nhân vật Mõ phải chịu đựng. Ví dụ, khi mô tả cuộc sống của Mõ, tác giả viết: "Mõ là người làm thuê, cái nghề khốn khổ không ai thèm nhận." Câu văn này không chỉ khắc họa thực trạng đau khổ mà còn cho thấy sự thiếu thốn, sự khinh bỉ mà xã hội dành cho những người cùng khổ.
Trong khi đó, lời của nhân vật Mõ lại thể hiện những suy tư nội tâm và nỗi bất lực của một con người nhỏ bé trong xã hội. Mõ không chỉ là một người làm thuê mà còn mang nặng tâm trạng, khao khát được tôn trọng, được sống một cuộc đời có ý nghĩa. Khi Mõ bộc bạch: "Tôi chỉ muốn sống cho có nhân cách, cho ra người," ta thấy rõ sự giằng xé giữa mong muốn và thực tế nghiệt ngã. Điều này thể hiện sự mâu thuẫn sâu sắc giữa ước vọng cá nhân và hiện thực phũ phàng.
Qua sự kết hợp giữa lời người kể chuyện và lời nhân vật, Nam Cao đã tạo ra một bức tranh sinh động về xã hội và tâm trạng con người. Lời người kể chuyện châm biếm, phê phán, trong khi lời nhân vật lại thể hiện khát vọng sống, tạo nên một tác phẩm giàu sức biểu đạt và ý nghĩa. Từ đó, tác giả không chỉ phê phán xã hội mà còn khơi dậy lòng thương cảm đối với những số phận nhỏ bé, bất hạnh.
Trong truyện "Tư cách mõ" của Nam Cao, lời người kể chuyện và lời nhân vật đều thể hiện rõ nét sự mỉa mai, châm biếm về xã hội phong kiến và nỗi khổ của người dân nghèo. Lời người kể chuyện được thể hiện một cách khách quan nhưng đầy sắc sảo, thông qua đó, người đọc có thể cảm nhận được sự châm biếm hiện thực nghiệt ngã của cuộc sống mà nhân vật trải qua.
Chẳng hạn, khi nhân vật Mõ khắc khoải thổ lộ tâm tư về cái nghề "mõ" của mình, lời nói của nhân vật chứa đựng nỗi chua xót và sự cam chịu. Ông nói: "Mày có biết không, nghề mõ là nghề hèn hạ lắm! Đêm đêm chỉ có việc gõ mõ, mà không có tiếng mõ thì bị đánh". Qua câu nói này, Nam Cao không chỉ khắc họa được sự khổ cực của nghề nghiệp mà còn thể hiện sự bất công trong xã hội, nơi mà người dân nghèo bị áp bức và khinh thường.
Lời nhân vật và lời người kể chuyện hòa quyện với nhau, tạo nên một bức tranh sống động về nỗi khổ của nhân dân. Trong khi lời người kể chuyện giúp độc giả nhận thức được chiều sâu của sự việc, thì lời nhân vật lại thể hiện rõ ràng nỗi lòng và ước mơ của người nghèo. Chính sự đối lập giữa tâm hồn nhạy cảm của Mõ và hiện thực tàn nhẫn đã tạo nên sức mạnh cho tác phẩm, khiến người đọc không khỏi suy ngẫm về thân phận con người trong xã hội phong kiến.
Nam Cao đã khéo léo sử dụng ngôn từ để thể hiện tâm trạng của nhân vật, từ đó phản ánh hiện thực xã hội một cách sâu sắc và đầy châm biếm. Qua đó, tác giả không chỉ khơi dậy sự đồng cảm cho nhân vật mà còn đặt ra câu hỏi về giá trị của con người trong một xã hội đầy rẫy bất công và khổ đau.
Quảng cáo
Bạn muốn hỏi bài tập?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Hỏi từ APP VIETJACK72718
-
56040
-
Hỏi từ APP VIETJACK40676
-
Hỏi từ APP VIETJACK37754
