() Không! Lộ sinh ra là con một ông quan viên từ tế, hẳn hoi. Và chỉ mới cách đây độ ba năm, hắn vẫn còn được gọi là anh cu Lộ.
() Những lời tiếng mia mai truyền từ người nọ đến người kia. Lộ thấy những bạn bè cử làng dần. Những người ít tuổi hơn, nói đến hằn, cũng gọi bằng thẳng. Trong những cuộc hội họp, nếu hắn cỏ vui miệng nói chỗ vào một vài câu, nhiều người đã ra vẻ khinh khỉnh, không thèm bắt chuyện... Hần nhận thấy sự thay đổi ấy, và bắt đầu hối hận. Nhưng sự đã trót rồi, biết làm sao được nữa? Hần tặc lưỡi và nghĩ bụng: "Tháng ba này, thằng nào thằng ấy đến ba ngày không được một bát cơm, dãi nhỏ ra, hết còn làm bộ!..." Một ý phần khích đã bắt đầu này mầm trong khối óc hiền lành ấy... Một hôm, trong một đảm khao, Lô vira chục ngôi cổ thì ba người ngồi trước đứng cả lên. Lộ ngồi trở lại một mình. Mặt hằn đỏ bừng lên. Hần do dự một lúc rồi cũng phải đứng lên nốt, mặt bên lên củi gầm xuống đất. Chủ nhà hiều ba anh kia có ỳ gai ngạnh không chịu ngồi chung với mỗ. Ông tìm một người khác, xếp vào cho đủ cổ, và an ủi Lộ: - Chủ ăn sau cũng được.
Lộ ẩm ừ cho xong chuyện, rồi nhân một lúc không ai để ý, lên ra về. Hắn tấm tức rất lâu. Trông thấy vợ, hằn của mặt, không dám nhìn thị, làm như thị đã rõ cải việc nhục nhã vừa rồi. Hần thở ngắn thờ
dài, lắm lúc hắn muốn bỏ phắt việc, trả lại vướn cho họ đỡ tức. Nhưng nghĩ thì cũng tiếc. Hắn lại tặc lưỡi
một cải, và nghĩ bụng: “Mặc chúng nó..." Hắn chỉ định từ giờ chẳng đi ăn cỗ đám nào nữa là ổn
chuyện... Nhưng khổ một nỗi, không đi, không được. Đám nào cỏ ăn, tất nhiên chủ nhân không chịu để hắn về. Làm cổ cho cả họ ăn còn được, có hẹp gì một cổ cho thẳng sãi? Để nó nhịn đói mà về, nó chửi thầm cho. Mà thiên hạ người ta cũng cười vào mặt, là con người bản xin... Ay, người ta cử suy hơn, tỉnh
thiệt như vậy, mà nhất định giữ thẳng sải lại. Không ai chịu ngồi với hắn, thì hẳn sẽ ngồi một mình một cổ trong bếp, hay một chỗ nào kín đáo cho hắn ngói... Mới đầu, Lộ tướng ngồi như thế, có lẽ là yên ổn đấy. Nhưng người ta tổi lầm. Người ta nhất định bêu xấu
hắn. Trong nhà đảm, một chỗ dù kín đáo thể nào, mà chủ có người chạy qua, chạy lại. Mỗi người đi qua lại hỏi hẳn một câu: -
Lộ à, mày? Cũng có người để thêm:
- Chà! Cổ to đấy nhỉ? Đằng ấy hóa ra lại ... bở
A Thể ra họ nói kháy anh cu Lộ vậy, cáu lầm. Hần tặc lưỡi một cái và nghĩ bụng: "Muốn nói, ông cho chúng mày nói chân. Ông cần gì..." Hắn lập tức bê cổ về sân, đặt lên phản, ung dung ngồi. Nói thật
ra, thì hắn cũng không được ung dung lắm. Tai hắn vẫn đò như cái hoa mào gà, và mặt hắn thì bên lên muốn chữa thẹn, hắn nhai nhồm nhoàm và vênh vênh nhìn người ta, ra vẻ bất cần ai. Sau cải bữa đầu, hẳn thấy thế cũng chẳng sao, và bữa thứ hai đã quen quen, không ngượng nghịu gì mấy nữa. Bữa thứ ba thì quen hẵn. Muốn báo thù lại những anh đã cười hằn trước, tự hần đi bưng lấy cổ, và chọn lấy một cỗ thật to để các anh trông mà thèm. Bây giờ thì đến lượt người chú không được bằng lòng. Có một mình nó ăn mà đòi một cỗ to hơn bồn người ăn!...
- Mẹ kiếp! Không trách được người ta bào: "Tham như mỗ".
A! Họ bảo hẳn là mà vậy... Tham như mô vậy!... Đã vậy thì hẳn tham cho mà biết!... Từ đấy, không những hằn đỏi cổ to, lúc ăn hắn lại còn đòi xin thêm xôi, thêm thịt, thêm cơm nữa. Không đem lên
cho hắn thì tự hẳn xông vào chỗ làm cổ mà xúc lấy. Ân hết bao nhiêu thì hết, còn lại hắn gói đem về cho vợ con ăn, mà nếu vợ con ăn không hết, thì kho nấu lại để ăn hai ba ngày... Hà hà Phong lưu thật... Cho chúng nó cứ cười khỏi đi
Cứ vậy, hắn tiền bộ mãi trong nghề nghiệp mô. Người ta càng khinh hắn, càng làm nhục hắn, hắn cảng không biết nhục. Hỡi ôi! Thì ra lòng khinh, trọng của chúng ta có ảnh hưởng đến cái nhân cách của
người khác nhiều lầm, nhiều người không biết gì là tự trọng, chỉ vì không được ai trọng cả, làm nhục người là một cách rất điệu để khiến người sinh đẻ tiện....
Bây giờ thì hẳn mô hơn cả những thắng mỗ chỉnh tông. Hắn nghĩ ra đủ cách xoay người ta. Vào một nhà
nào, nếu không được vừa lòng, là ra đền ngô, hẳn chửi ngay, không ngượng: - Mẹ! Xử bắn cả với thằng mỗ..."
(Nam Cao. Trịch Tư cách mô, NXB Hội nhà văn 1993)
Anh/ (chị) hãy viết bài văn nghị luận phân tích, đánh giá chủ đề và những nét đặc sắc về nghệ thuật trong truyện ngắn Tư cách mỡ của nhà văn Nam Cao.
Quảng cáo
2 câu trả lời 1582
### Bài văn nghị luận phân tích, đánh giá chủ đề và những nét đặc sắc về nghệ thuật trong truyện ngắn "Tư cách mỡ" của Nam Cao
Truyện ngắn "Tư cách mỡ" của Nam Cao không chỉ đơn thuần kể về cuộc sống của nhân vật Lộ, mà còn mang đến một cái nhìn sâu sắc về xã hội và những biến chuyển trong tâm lý con người. Qua nhân vật Lộ, tác giả đã khắc họa một bức tranh hiện thực về sự biến đổi nhân cách trong bối cảnh xã hội khắc nghiệt, nơi mà sự khinh thường và định kiến của người đời có thể làm thay đổi bản chất con người.
### Chủ đề
Chủ đề nổi bật nhất trong truyện là sự tha hóa của con người trước cái nhìn của xã hội. Nhân vật Lộ, từ một người con ngoan ngoãn, hiền lành trở thành một "mỗ" tham ăn, chỉ biết đến sự thỏa mãn nhu cầu cá nhân mà không còn quan tâm đến lòng tự trọng. Sự thay đổi này không chỉ phản ánh sự tha hóa mà còn là sự châm biếm sâu cay về tính cách con người trong xã hội. Nam Cao đã khéo léo chỉ ra rằng, khi con người không còn được tôn trọng, họ có thể tự làm nhục mình để kiếm tìm sự chấp nhận.
### Nghệ thuật
Nam Cao sử dụng nhiều biện pháp nghệ thuật đặc sắc để thể hiện chủ đề của tác phẩm. Ngôn ngữ sắc bén, châm biếm và giàu hình ảnh tạo nên sức hút cho câu chuyện. Cách miêu tả tâm lý nhân vật rất tinh tế, cho thấy sự giằng xé trong tâm hồn Lộ. Từ việc miêu tả sự xấu hổ khi bị mọi người khinh miệt đến việc tự bào chữa cho hành động của mình, tác giả đã cho thấy một con người đầy mâu thuẫn và phức tạp.
Bên cạnh đó, những tình huống hài hước, đặc biệt là những cuộc ăn uống phô trương của Lộ, vừa thể hiện sự khôi hài, vừa làm nổi bật nỗi đau trong tâm hồn hắn. Những câu thoại của Lộ, với lối nói mỉa mai và châm biếm, góp phần khắc họa rõ nét nhân cách của nhân vật, từ đó khiến người đọc phải suy ngẫm về bản chất con người và xã hội.
### Kết luận
Tóm lại, "Tư cách mỡ" không chỉ là một câu chuyện về sự biến đổi nhân cách mà còn là một tác phẩm mang ý nghĩa nhân văn sâu sắc. Qua lăng kính nghệ thuật của Nam Cao, người đọc không chỉ thấy được nỗi khổ của nhân vật mà còn nhận thức rõ hơn về mối quan hệ giữa con người và xã hội. Tác phẩm là một lời nhắc nhở về việc gìn giữ lòng tự trọng và nhân cách trong mọi hoàn cảnh, đồng thời chỉ ra những tác động tiêu cực của sự khinh miệt và định kiến.
Quảng cáo
Bạn cần hỏi gì?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
94529 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
56939 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
44282 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
43578 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
39449 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
36275 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
34332 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
31801 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
28950 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
26348
