Có ai cưỡi ngựa về Kinh Bắc
Tôi gửi nhờ đêm hộ lá thư?
Trời hỡi! Ốm nằm trong quán trọ
Bạn bè còn lại mấy bài thơ...
Trông qua song cửa: Trời và úa
Mấy lá bàng rơi nhắc nhở thu!
Chiều tím cũng đang chầm chậm xuống
Sương mù chìm lẫn lá vàng thưa
Hỡi người cưỡi ngựa về Kinh Bắc
Tôi gửi thư đưa hộ mẹ già
Cố thét song lời tôi yếu quá
Ngựa đều chân chạy, nhạc càng xa
Quảng cáo
1 câu trả lời 5473
Trong bài thơ "Ai về Kinh Bắc" của Văn Cao, mạch cảm xúc của nhân vật trữ tình được thể hiện một cách sâu sắc và đầy cảm động. Bài thơ bắt đầu bằng một câu hỏi đầy nỗi niềm và sự mong mỏi: “Có ai cưỡi ngựa về Kinh Bắc / Tôi gửi nhờ đêm hộ lá thư?”. Điều này thể hiện sự khao khát kết nối và lòng mong mỏi gửi gắm nỗi lòng đến quê hương, nơi có mẹ già đang chờ đợi.
Cảm xúc của nhân vật trở nên rõ nét hơn qua hình ảnh "trời hỡi! Ốm nằm trong quán trọ" và "bạn bè còn lại mấy bài thơ". Sự đơn độc, sự mỏi mệt của nhân vật được nhấn mạnh qua sự tương phản giữa cảnh vật tĩnh lặng, u ám và tình trạng sức khỏe yếu ớt. Những hình ảnh như "trời và úa", "mấy lá bàng rơi" nhấn mạnh nỗi buồn và sự xa cách, làm nổi bật tâm trạng của nhân vật trữ tình khi phải rời xa quê hương trong mùa thu lạnh lẽo.
Nhân vật trữ tình còn bày tỏ nỗi thất vọng và sự bất lực trong câu cuối cùng: “Cố thét song lời tôi yếu quá / Ngựa đều chân chạy, nhạc càng xa”. Những hình ảnh này không chỉ gợi lên sự xa cách về không gian mà còn là sự cách biệt về cảm xúc, khiến cho nỗi lòng của nhân vật càng thêm đau xót. Sự đối lập giữa khát khao kết nối và thực tại xa cách tạo nên một mạch cảm xúc sâu lắng và thấm thía trong bài thơ.
Quảng cáo
Bạn muốn hỏi bài tập?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
34297
-
30715
-
Hỏi từ APP VIETJACK28547
