HÃY VIẾT BÀI VĂN PHÂN TÍCH, ĐÁNG GIÁ ĐẶC SẮC CHỦ ĐỀ CỦA TRUYỆN NGẮN : Người ta yêu nhau trong mùa thu:
TRUYỆN NGẮN: NGƯỜI TA YÊU NHAU TRONG MÙA THU
1. Tôi không thích mùa thu, cái mùa được mệnh danh là đẹp nhất trong năm. Với tôi nó là mùa ương ương dở dở, nắng chẳng ra nắng mà thoáng chốc đã chơm chớm những cơn gió lạnh thổi khô khốc vào da thịt.
... Khoa thường nói tôi là thằng con trai bất thường nhất mà cậu quen. Tôi chỉ cười chẳng đáp bởi sự thật thì cậu ta đúng. Nội tâm phong phú luôn thôi thúc tôi phải tiến lên một cách mãnh liệt, đôi khi hơi rồ dại. Nhưng cái cách bộc lộ ra lại hoàn toàn khác. Tôi lạnh lùng và bất cần, thêm một chút ngạo mạn, phong trần nữa.
2. Di đến với tôi vào một ngày thu lặng gió. Bộ váy màu vàng nhạt, một chiếc mũ vành tròn đính hai chiếc lá màu rêu. Chúng làm cô mỏng manh và hư ảo khiến tôi nảy sinh suy nghĩ ngộ nghĩnh có lẽ cô từ một ngóc ngách nào của thời tiết bất thường này chui ra vậy. Tự nhiên và trong trẻo lạ thường, Di bước vào phòng tôi và he hé tấm rèm cửa cho ánh nắng sớm mai lùa vào, rồi bất chợt hỏi:
- Tại sao anh không thích mùa thu?
- Nó quá thẩn thơ và mơ hồ. Mà tôi thích những cái chắc chắn và có cơ sở hơn, nếu nắm bắt được thì càng tốt.
3. Khoa bảo:
- Cứ yêu đi rồi cậu sẽ khác.
Tôi ném trái bóng màu da cam về phía cậu ta.
- Phù phiếm cả thôi! Đến một lúc nào đấy họ sẽ nhận ra tớ cũng chỉ là một thằng con trai bình thường.
4. Sáng chủ nhật. Trời đột ngột chuyển lạnh. Gió thổi mạnh làm giàn ti gôn mỏng manh trước nhà trình diễn một trận mưa hoa và những cây bàng lá đỏ, lá vàng được dịp góp thêm một gam trầm vào bức tranh thu còn dang dở. Tôi đang tự thưởng cho chính mình một ngày nghỉ ngơi thanh thản với cốc cà phê nóng hổi và vị trí thuận lợi để bắt đầu trò chơi quan sát. ...Bật cười thích thú với chính mình...Tôi thấy mình đang lạ đi từng ngày.
5 - Chào anh, mai em bay.
- Đến đâu, nhóc? Nhanh thật, chỉ mới có 2 tháng. Em chưa biết gì nhiều về đất nước mình.
- Em về nhà. Đến lúc em phải trở lại thế giới của mình. Bấy nhiêu thời gian đủ để em hiểu có nhiều điều dù ta rất muốn, nhưng sự thật là không thể...
- Điều gì làm em suy nghĩ như vậy, Di?
Di nhìn tôi bằng đôi mắt tím biếc, màu thời gian loang đầy trong ấy...Kéo một bên chiếc khăn choàng cổ, cho tóc xõa ngang vai, hòa cùng với gió, Di đẹp lạ lùng. Chỉ có đôi mắt buồn phảng phất. Tôi thử phỏng đoán nguyên do, và rồi bất lực đổ lỗi: “Chắc bởi trời đang thu”.
- Chỉ cần mở lòng ra một chút anh sẽ cảm nhận được mùa thu.
- Nhưng em bảo lạnh lùng sẽ tốt cho anh hơn kia mà.
Di cười dịu dàng:
- Đúng vậy. Bởi đó là con người anh mà, là điểm khác biệt với tất cả mọi người. Em thích sự lạnh lùng ấy. Song mùa đông đâu phải là mãi mãi. Như lúc này ấy. Di nắm nhẹ bàn tay tôi khích lệ. Một luồng hơi ấm nóng truyền nhanh sang tôi.
6 - Cậu đang ở đâu thế hả? Chỉ còn 1 tiếng nữa là Di sẽ bay - giọng Khoa gắt lên từng hồi.
Tôi làm ra vẻ hờ hững, nhưng thực sự lại rất hoang mang. Đến hay không đến đây? Có nhiều thứ đã và đang xảy ra trong cuộc sống của tôi. Xáo trộn hết cả. Vì Di chăng? Có lẽ... Nếu tôi đến và Di cứ bay, tôi sẽ vỡ vụn, sẽ đau khổ. Liệu tôi còn lạnh lùng? Và nếu sau đó em xa tôi mãi mãi. Tôi có bỏ lỡ cơ hội cuối cùng, bỏ lỡ một phần trong đời - phần đẹp và trong vắt. Như trời thu.
Tôi đang chạy trốn chính mình.
7. Nắng tắt dần. Gió như một kẻ khờ khạo thổi tung những hạt mưa bụi mỏng manh. Từng giọt rơi trên tóc tôi buốt giá. Tin nhắn Khoa gửi cứ vang lên trong tâm trí “Cứ sống trong cái thế giới câm lặng của cậu đi. Xem được bao lâu”. Tôi vội chạy đến sân bay. Xin thời gian đừng trôi đi quá vội, chờ anh một chút thôi mà Di.
8. Gió lặng. Ngày tàn dài theo cánh chim chiều cô đơn. Phan đứng lặng nhìn theo chiếc máy bay rất lâu, đôi mắt như mờ đi vì những giọt nước mắt trong veo lặng lẽ rơi. Lần đầu tiên tôi thấy cậu khóc, thằng con trai lạnh lùng nhất mà tôi biết đang khóc. Bóng tối hắt lên, nuốt gọn cả cái dáng cao lêu nghêu của cậu, một sự cô độc lạ lùng. Yêu có nghĩa là hy vọng. Như khi Di đặt vào tay tôi tờ địa chỉ viết vội, khẽ nói: “Khoa à, nếu một ngày Phan muốn tìm em...” trước khi ngoái đầu nhìn lại, ném ánh mắt chờ đợi cuối cùng rồi mất hút trong hàng trăm người đến và đi. Như khi trái tim tôi âm thầm tự hỏi: Tình yêu là gì? Là yêu và cố giành được người mình yêu hay nhìn người mình yêu được hạnh phúc? Như khi Phan chới với vì ngỡ đánh mất mối tình đầu. Không biết những nuối tiếc và mất mát có khiến con người ta lớn lên không, nhưng vẫn nhớ ai đó đã nói: “Nếu đó đúng là định mệnh thì những ai yêu nhau lại sẽ về bên nhau”.
Quảng cáo
2 câu trả lời 278
Đoạn văn bạn chia sẻ là một phần cảm xúc sâu lắng và đầy tình cảm về tình yêu và sự mất mát. Nó thể hiện sự luyến tiếc và sự mơ mộng của nhân vật, khi anh ta đứng đợi và hy vọng rằng mối tình của mình sẽ quay trở lại.
Nhân vật cảm thấy mơ hồ và bất an khi tự hỏi về ý nghĩa thực sự của tình yêu. Liệu tình yêu có phải là việc chiếm đoạt và giành được người mình yêu, hay là thấy hạnh phúc khi người mình yêu được hạnh phúc bên người khác? Câu hỏi này đặt ra một tình thế đầy xung đột và phức tạp về lòng tự trọng và sự tự tôn.
Sự đau đớn và nuối tiếc của nhân vật Phan khi anh ta nghĩ rằng mình đã đánh mất mối tình đầu cũng là một phần của trải nghiệm tình yêu. Tuy nhiên, câu nói cuối cùng về "định mệnh" lại mang lại một chút hi vọng và niềm tin vào việc rằng những người yêu nhau cuối cùng sẽ tìm được nhau. Điều này thể hiện lòng tin vào sức mạnh của tình yêu và định mệnh, và đồng thời làm dấy lên hi vọng cho nhân vật và độc giả.
Đoạn văn bạn chia sẻ là một phần cảm xúc sâu lắng và đầy tình cảm về tình yêu và sự mất mát. Nó thể hiện sự luyến tiếc và sự mơ mộng của nhân vật, khi anh ta đứng đợi và hy vọng rằng mối tình của mình sẽ quay trở lại.
Nhân vật cảm thấy mơ hồ và bất an khi tự hỏi về ý nghĩa thực sự của tình yêu. Liệu tình yêu có phải là việc chiếm đoạt và giành được người mình yêu, hay là thấy hạnh phúc khi người mình yêu được hạnh phúc bên người khác? Câu hỏi này đặt ra một tình thế đầy xung đột và phức tạp về lòng tự trọng và sự tự tôn.
Sự đau đớn và nuối tiếc của nhân vật Phan khi anh ta nghĩ rằng mình đã đánh mất mối tình đầu cũng là một phần của trải nghiệm tình yêu. Tuy nhiên, câu nói cuối cùng về "định mệnh" lại mang lại một chút hi vọng và niềm tin vào việc rằng những người yêu nhau cuối cùng sẽ tìm được nhau. Điều này thể hiện lòng tin vào sức mạnh của tình yêu và định mệnh, và đồng thời làm dấy lên hi vọng cho nhân vật và độc giả.
Quảng cáo
Bạn muốn hỏi bài tập?
