(1) “Các em học sinh thân mến, có lẽ các em sẽ ngạc nhiên khi hôm nay thầy sẽ nói với các em về căn bệnh mà ít nhiều chúng ta sẽ mắc phải. Căn bệnh này tuy không làm chết người ngay lập tức nhưng nguy hiểm lắm, nếu nhiều người không quyết tâm chạy chữa thì họ có thể trở thành những người vô dụng. Nguy hiểm hơn nữa nếu xã hội có nhiều người mắc bệnh này thì sẽ trở nên nghèo nàn lạc hậu, không bao giờ tiến bộ được. Căn bệnh này làm cho con bệnh dần dần trở thành người có nhân cách thấp kém, sống theo lối bầy đàn và không giúp ích gì cho xã hội.
(2) Đó là thầy đang muốn nói về căn bệnh lười, một căn bệnh có nguy cơ lan rộng một cách nhanh chóng. Bệnh này có những biểu hiện và triệu chứng như sau: lười học, lười nghe giảng, lười làm bài tập, lười suy nghĩ, lười phản biện, lười đặt câu hỏi.
(3) Tại sao như vậy? Lười đọc sách hoặc chỉ đọc những cuốn sách nhảm nhí, lười đọc kiến thức tham khảo; lười lao động, lười làm việc chân tay kể cả những điều phục vụ cho chính bản thân mình; lười tập thể dục thể thao, rèn luyện thân thể. Kể ra thì còn nhiều triệu chứng lười nữa. Chắc rằng mỗi em đều cảm thấy mình đã mắc phải những triệu chứng đó.
(4) Mỗi một người đều có một thời gian sống rất hữu hạn, nếu họ mắc phải bệnh lười thì khoảng thời gian sống đó càng trở nên rất ngắn ngủi. Con bệnh sống một cách uể oải, họ không suy nghĩ gì, không làm được một việc gì mặc cho thời gian vẫn trôi đi từ giờ này sang giờ khác, ngày này qua ngày khác, thậm chí năm này qua năm khác”.
(Một phút chữa bệnh lười – PGS. TS Văn Như Cương)
Câu 1. Tìm một thành phần biệt lập có trong văn bản.
Câu 2. Trong đoạn (1), theo tác giả, căn bệnh lười sẽ gây ra những nguy hiểm gì? Câu 3. Xác định phép liên kết về hình thức có trong đoạn( 1)
Câu 4. Xác định biện pháp tu từ nổi bật và nêu tác dụng của biện pháp tu từ đó trong câu văn: “Lười đọc sách hoặc chỉ đọc những cuốn sách nhảm nhí, lười đọc kiến thức tham khảo; lười lao động, lười làm việc chân tay kể cả những điều phục vụ cho chính bản thân mình; lười tập thể dục thể thao, rèn luyện thân thể”
Câu 5. Theo em, vì sao tác giả lại cho rằng: “Mỗi một người đều có một thời gian sống rất hữu hạn, nếu họ mắc phải bệnh lười thì khoảng thời gian sống đó càng trở nên rất ngắn ngủi?
Quảng cáo
1 câu trả lời 3931
Câu 1: Thành phần biệt lập trong văn bản là “Một phút chữa bệnh lười – PGS. TS Văn Như Cương”. Đây là tên của tác phẩm và tác giả, được đặt riêng biệt sau cùng của văn bản.
Câu 2: Theo tác giả, căn bệnh lười sẽ gây ra những nguy hiểm sau:
Không làm chết người ngay lập tức nhưng rất nguy hiểm.
Nếu nhiều người không quyết tâm chữa trị thì họ có thể trở thành những người vô dụng.
Nếu xã hội có nhiều người mắc bệnh này thì sẽ trở nên nghèo nàn, lạc hậu, không bao giờ tiến bộ được.
Căn bệnh này làm cho người mắc phải trở thành người có nhân cách thấp kém, sống theo lối bầy đàn và không giúp ích gì cho xã hội.
Câu 3: Phép liên kết về hình thức có trong đoạn (1) là sự liên kết từ ngữ thông qua các từ ngữ như “có lẽ”, “khi”, “này”, “mà”, “tuy”, “nhưng”, “nếu”, “thì”, “hơn nữa”, “làm cho”.
Câu 4: Biện pháp tu từ nổi bật trong câu văn là sự lặp lại (anaphora) khi tác giả lặp lại từ “lười” nhiều lần để nhấn mạnh vấn đề. Tác dụng của biện pháp tu từ này là tạo ra sự nhấn mạnh, làm cho người đọc nhận thức rõ hơn về tác hại của sự lười biếng.
Câu 5: Theo tác giả, mỗi người có một thời gian sống hữu hạn, nếu họ mắc phải bệnh lười thì khoảng thời gian sống đó càng trở nên ngắn ngủi vì họ không tận dụng được thời gian sống của mình một cách hiệu quả. Họ sống một cách uể oải, không suy nghĩ hay làm được việc gì, để thời gian trôi đi mà không tạo ra giá trị. Điều này khiến cho cuộc sống của họ trở nên vô nghĩa và ngắn ngủi hơn.
Quảng cáo
Bạn muốn hỏi bài tập?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
246830
-
76314
-
Hỏi từ APP VIETJACK51795
-
46076
-
43228
