Giúp e với ạ, đi sát vô từng câu thơ lun ạ, có đối thoại nữa nha mn
Quảng cáo
2 câu trả lời 573
Ngày hôm đó, tôi đã có dịp gặp gỡ và trò chuyện với một người lính lái xe từ tiểu đội xe Không kính, một nhân vật trong tác phẩm của Phạm Tiến Duật. Anh ấy có đôi mắt sáng, đầy nhiệt huyết và lòng quả cảm.
Chúng tôi ngồi dưới bóng cây cổ thụ, bên chiếc xe mà anh ấy đã lái qua biết bao hiểm nguy. Anh ấy kể về những trận đánh ác liệt, những đêm không ngủ để giữ gìn chiếc xe, về tình bạn giữa những người lính, về sự hy sinh thầm lặng của những người lính trên mặt trận.
Anh ấy nói với giọng tự hào: "Chiếc xe này, dù không có kính, nhưng nó đã đưa chúng tôi qua biết bao hiểm nguy. Nó như một người bạn đồng hành, một phần không thể thiếu của cuộc sống lính."
Cuộc trò chuyện với anh ấy đã khiến tôi hiểu rõ hơn về tinh thần quả cảm, kiên cường của những người lính Việt Nam, và tình yêu quê hương, đất nước sâu sắc của họ. Đó là một buổi chiều đáng nhớ, một cuộc gặp gỡ đáng nhớ với một người lính lái xe từ tiểu đội xe Không kính.
Hôm nay, tôi có cơ hội gặp gỡ và trò chuyện với chú Bùi - người lính lái xe trong bài thơ "Bài thơ về tiểu đội xe không kính" của Phạm Tiến Duật. Chú đã ngoài 70 tuổi, mái tóc bạc phơ nhưng vẫn rạng rỡ, nụ cười hiền hậu.
- Tôi: Chào chú, chú là người lính lái xe trong bài thơ "Bài thơ về tiểu đội xe không kính" của Phạm Tiến Duật phải không ạ?
- Chú: Cháu chào. Đúng vậy, chú là người lính lái xe năm xưa trên tuyến đường Trường Sơn.
- Tôi: Cháu rất ấn tượng với hình ảnh những người lính lái xe trong bài thơ. Họ thật dũng cảm và lạc quan.
- Chú: Ừ, cuộc sống trên tuyến đường Trường Sơn đầy gian khổ. Bom đạn của địch luôn rình rập, xe không kính, không đèn, không mui... nhưng chúng chú vẫn luôn hoàn thành nhiệm vụ vận chuyển hàng hóa chi viện cho tiền tuyến.
- Tôi: Chú có thể kể cho cháu nghe về một kỷ niệm đáng nhớ trong thời gian lái xe trên tuyến đường Trường Sơn được không ạ?
- Chú: Có chứ. Một lần, chú lái xe qua một đoạn đường bị bom địch đánh phá. Xe chú bị hỏng nặng, kính vỡ nát, nhưng chú vẫn cố gắng sửa chữa để tiếp tục hành trình. Khi chú đang sửa xe thì một trận bom địch ập đến. Chú vội vàng tìm chỗ ẩn nấp. Sau trận bom, chú quay lại xe thì thấy xe đã bị hư hỏng hoàn toàn. Chú buồn lắm, nhưng rồi chú nghĩ đến nhiệm vụ đang được giao, chú quyết định đi bộ để tiếp tục hành trình.
- Tôi: Chú thật dũng cảm! Chú có gặp khó khăn nào khi đi bộ trên đường không ạ?
- Chú: Khó khăn thì nhiều lắm. Chú phải đi bộ qua những khu rừng rậm rạp, đầy vắt và muỗi. Chú cũng phải vượt qua những con suối lớn, nước chảy xiết. Nhưng chú luôn cố gắng vượt qua mọi khó khăn để hoàn thành nhiệm vụ.
- Tôi: Cháu thực sự khâm phục tinh thần của chú và những người lính lái xe năm xưa. Cháu xin cảm ơn chú đã dành thời gian trò chuyện với cháu.
- Chú: Không có gì. Chúc cháu học tập tốt và thành công trong cuộc sống.
Cuộc trò chuyện với chú lính lái xe đã giúp tôi hiểu thêm về những gian khổ mà những người lính lái xe đã phải trải qua trong thời kỳ kháng chiến chống Mỹ. Họ là những anh hùng thầm lặng, góp phần làm nên chiến thắng vẻ vang của dân tộc.
Quảng cáo
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
240568
-
72197
-
Hỏi từ APP VIETJACK50057
-
44695