Quảng cáo
2 câu trả lời 265
Đây là một đoạn văn mà em viết kể về cuộc gặp gỡ cuối cùng của hai cha con ông sáu:
Ông sáu đã sống một đời nghèo khó, làm nghề bán bánh mì trên phố. Con trai ông, tên là Tuấn, đã bỏ nhà đi từ khi còn nhỏ, không muốn sống trong cảnh khốn khó. Ông sáu luôn mong con trai mình quay về, nhưng Tuấn không bao giờ liên lạc hay đến thăm.
Một ngày, ông sáu bị đột quỵ và được đưa vào bệnh viện. Bác sĩ nói rằng ông không còn nhiều thời gian, và khuyên ông nên gọi cho người thân. Ông sáu nhớ đến con trai mình, và cố gắng tìm số điện thoại của Tuấn trên mạng. Sau một hồi tìm kiếm, ông tìm được số của Tuấn, và gọi cho anh.
Tuấn nghe máy, nhưng không nhận ra giọng nói của ông sáu. Ông sáu nói với Tuấn rằng ông là cha của anh, và ông đang ở bệnh viện. Tuấn không tin, và nghĩ rằng đây là một cuộc gọi lừa đảo. Anh nói với ông sáu rằng anh không có cha, và nếu ông muốn tiền thì hãy đi kiếm ở chỗ khác. Anh cắt máy, và không quan tâm đến ông sáu nữa.
Ông sáu cảm thấy đau lòng, và biết rằng mình không còn cơ hội nào để nói chuyện với con trai mình. Ông sáu khóc, và nói với mình rằng ông yêu con trai mình, và mong con trai mình hạnh phúc. Ông sáu đóng mắt, và qua đời trong cô đơn. Đó là cuộc gặp gỡ cuối cùng của hai cha con ông sáu.
Bài viết tham khảo
Tôi rất nhớ buổi sáng hôm đó, sau khi theo ngoại về nhà, hàng xóm và cả họ hàng đếm nhà tôi rất đông. Má tôi lo chuẩn bị đồ đạc, tư trang để ba chuẩn bị lên đường, ba tôi đang tiếp chuyện mọi người. Dường như chẳng ai chú ý đến sự có mặt của tôi lúc này. Tâm trí tôi lúc này rối bời, biết bao suy nghĩ đang bủa vây lấy tôi. Mấy lần mình định lao ra ôm lấy ba nhưng không dám.
Đến giờ phút chuẩn bị lên đường, khoác ba lô trên vai, ánh mắt của ba hướng về phía tôi. Có lẽ ba cũng như tôi, rất muốn lại gần nhưng sợ tôi sẽ bỏ chạy như ngày hôm trước. Cái nhìn âu yếm, buồn đau khó tả, bao nhiêu năm qua trong ký ức non nớt của tôi vẫn ghi đậm hình ảnh đôi mắt ấy, đôi mắt buồn thương mênh mông. Không thấy ba nói gì, chỉ biết mình sắp phải xa người thân yêu nhất, tôi thét lên : “B…a….ba….” rồi ôm chặt lấy ba khóc nức nở. Mình vừa khóc, vừa hôn khắp nơi trên khuôn mặt ba mình. Mình hôn cả vết thẹo dài bên bá ba mình nữa. Rồi tay tôi giữ ghì chặt cổ ba, chân cấu lấy người ba, mình không cho ba đi. Hai ba con tôi cũng khóc. Mãi sau, mọi người dỗ dành mãi, mình mới cho ba đi. Tôi đâu ngờ rằng, lần gặp đó cũng là lần gặp sau cuối của tôi với ba. Dù đi xa nhưng những kí ức về ba và chiếc lược ngà sẽ đi theo tôi đến suốt cuộc đời.
Quảng cáo
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
240663
-
72291
-
Hỏi từ APP VIETJACK50110
-
44730