Quảng cáo
4 câu trả lời 11531
Sống trong mái trường Mai Động thân yêu, em đã gắn bó với bạn bè và thầy cô với bao kỉ niệm của tuổi học trò. Nhưng thú vị nhất có lẽ là buổi vui chơi do Liên đội Thiếu niên tiền phong Hồ Chí Minh tổ chức nhân dịp kỉ niệm Ngày Nhà giáo Việt Nam vừa qua. . Hôm đó là ngày 20 – 11, sân trường được trang hoàng rực rỡ. Từ cổng vào tới lễ đài, cờ hoa chăng khắp nơi. Tất cả mọi người như trẻ hắn ra, ai cũng náo nức và hớn hở. Tấm bảng to có gắn dòng chữ đỏ tươi “Thắm tình thầy cô” được treo trang trọng trên cao. Mới bây giờ sáng mà sán trường nhộn nhịp, quần áo đủ màu, đẹp và vui vô cùng. Trên loa các ca khúc quen thuộc nối nhau dập dìu làm không khí càng thêm rộn ràng, háo hức.
Sau bài khai mạc và một số lời phát biểu là chính thức bước vào lễ hội. Mở đầu là màn trình diễn của các lớp tự giới thiệu về mình. Ai cũng tìm ra những nét rất đặc trưng và thú vị để giới thiệu về đội của mình. Có lẽ các lớp 6 được mọi người ưa thích hơn cả. Các em vừa nhỏ nhắn, xinh xắn lại vừa hồn nhiên và tự tin. Giọng nói thì thánh thót, cử chỉ tuy điệu bộ nhưng rất dễ thương của các em luôn mang đến cho mọi người nụ cười thích thú và những tràng vỗ tay cổ vũ giòn giã. Ai cũng tức cười khi thấy các em đã cố gắng để khiêm tốn mà vẫn không giấu nổi lời đề cao những thành tích trước đây của mình. Dù sao đứng cạnh sự chững chạc, cứng cỏi của các anh chị lớp trên thì các em nhỏ lớp 6 vẫn chiếm được tình cảm đặc biệt của khán giả cũng như Ban Giám khảo. Vì vậy khi tuyên bố màn trình diễn của lớp 6 giành giải nhất thì cả sân trường đều vui vẻ vỗ tay tán thưởng.
Tiếp theo là phần thi Trả lời nhanh. Ở đây, tiếng gõ trống thi nhau vang lên để giành quyền trả lời. Phần này các anh chị lớp 9 đứng đầu cũng phải thôi. Họ vừa nhiều tuổi, vừa tích luỹ được nhiều kiến thức hơn, nên các đội khác khó đứng trên được. Nhìn các anh chị trả lời mà chúng em vừa tin cậy vừa hi vọng. Mong mai sau mình sẽ giải được như thế.
Phần thi Điền kinh sôi nổi hơn cả. Tiếng cười tiếng nói, lời động viên cổ vũ và những tràng pháo tay không ngớt vang lên rộn rã cả sân trường. Lớp 6 thì đá cầu. Quả cầu xanh đỏ sặc sỡ bay lên bay xuống nhịp nhàng theo đôi chân của người đá. Nhiều em đá giỏi và đẹp như một màn biểu diễn ngoạn mục vậy. Lớp 7 lại thi Chạy tiếp sức. Nghe thì tưởng to lớn, thực tế chỉ có góc sân trường với đủ các chướng ngại vật bày ra để thể hiện quyết tâm và sự xử lí khéo léo của các “vận động viên”. Đôi khi có em ngã, khán giả lại ồ lên vừa vui vẻ vừa xuýt xoa tiếc rẻ Cười vui xong ai nấy lại động viên để cuộc thi giữ được không khí sôi động cần thiết. Riêng lớp 8 thì thi Nhảy dây. Trò chơi này rất đa dạng và phong phú về người dự thi và phong cách tham dự. Họ nhảy đẹp và khéo như một vũ điệu ấy, người nhảy uyển chuyển, dẻo dai như diễn viên múa. Đặc biệt, con trai tham gia trò chơi này tuy không mềm mại như bạn nữ nhưng lại dẻo dai và cẩn thận. Tiếng dây đen đét, tiếng chân thành thích và tiếng nói cười, cổ vũ, ngợi khen,… hoà trộn vào nhau đầy hấp dẫn và hồi hộp. Trò chơi mang tính thể thao rõ nhất là Kéo co. Sau nhiều cuộc đấu, còn lại cuối cùng là hai lớp 9B và 9D. Sự nỗ lực và quyết tâm của hai đội đã làm cho không khí trở nên quyết liệt và gay cấn vô cùng. Khán giả cũng phân chia thành hai phe cổ động rất tích cực. Hò hét, động viên và cổ vũ là những âm thanh vang lên không ngớt. Đứng ngoài chẳng rõ lời gì, chỉ có người trong cuộc mới biết họ nói với nhau điều gì. Tham gia vào đây cứ như uống rượu vậy, ai cũng say sưa và tự nguyện sát cánh bên nhau để giành thắng lợi. Ai đã chứng kiến giây phút căng thẳng này thì thấy thú vị hơn cả là lúc Công bố giải. Sự nỗ lực in hằn trong cánh tay ghì dây, chân xoạc ra cho vững, ánh mắt tập trung cao độ… Người dự chẳng muốn có đội thua. Mong thắng để sung sướng, cười reo nhưng không hắn muốn thấy người khác buồn và khóc.
Kết thúc cuối cùng là trò Về đích. Đây là những giây phút quyết định cuối cùng. Ai cũng hồi hộp và mong chờ. Ban Giám khảo tuyên bố giải thưởng và bế mạc cuộc vui trong bài hát truyền thống của trường.
Ra về, em thấy trong lòng tràn ngập niềm vui. Một ngày lễ lớn thay vì những bài diễn văn dài, lời chúc tụng cứng nhắc là sự thể hiện tài năng và nhiệt huyết của học sinh. Đây là kết quả của bao ngày thầy Cô dạy dỗ và sự rèn luyện, phấn đấu của học trò. Chúng em, ai cũng thấy vui thích và bổ ích với những ngày vui như thế.
Ngày chủ nhật vừa rồi đối với tôi không như bao ngày khác mà là một ngày cực kì có ý nghĩa – ngày trường tôi tổ chức buổi sinh hoạt ngoại khóa tiếng anh. Chúng tôi đã được giao lưu, học hỏi và tham gia nhiều hoạt động khác trong buổi ngoại khóa tiếng anh lần này. Đó quả một buổi ngoại khóa thú vị!
Sáng sớm hôm ấy, khi thành phố vẫn còn bao phủ bởi màn sương mỏng, khi mọi người vẫn còn say trong giấc ngủ sáng chủ nhật mùa đông thì chúng tôi đã có mặt rất đông đủ ở cổng trường. Ai trong chúng tôi cũng háo hức và có xen lẫn một chút hồi hộp vì đây là lần đầu tiên lớp tôi được đi giao lưu với các bạn ở trường khác.
Ở buổi ngoại khóa có rất đông các anh chị và bạn bè của trường khác đến tham gia đầy đủ. Mở đầu buổi ngoại khóa là các tiết mục văn nghệ đặc sắc được thể hiện bằng tiếng anh do những giọng ca vàng của các trường khác. Ai nấy đều vui vẻ và hòa hứng khi xem các tài tử âm nhạc biểu diễn, tiếng hát càng cao và trong trẻo độ hưng phấn và cuồng nhiệt của các bạn càng lên cao. Và tôi cũng vậy, vừa được thưởng thức âm nhạc vừa được giao lưu tiếng anh đây quả là một dịp đáng mứng để thể hiện tài năng của mình. Đến phần hồi hộp nhất đó chính là phần thi đấu tiếng anh dành cho học sinh các trường. Đây cũng chính là phần mà tôi và bao nhiêu người khác cực kì mong đợi trong buổi ngày hôm nay. Phần thi gồm ba đội chơi thi đấu với nhau, mỗi đội chơi đều có 10 thành viên,các thành viên trong mỗi đội đều là những học sinh ưu tú và giỏi tiếng anh của các trường. Hôm nay là một ngày cực kì trọng đại với tôi nên tôi sẽ cố gắng thi đấu hết sức mình, đến giờ thi đấu tim tôi đập mạnh liên hồi, mặt tôi bỗng đỏ ửng lên vì ngại nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để ko làm mất danh dự của trường cũng như của lớp tôi và cả tôi nữa. Mới bắt đầu được một lúc mà ai nấy trong hội trường đều cảm thấy áp lực nhưng áp lực trên hết có lẽ là những thí sinh đang ngồi thi đấu như chúng tôi. Áp lực cũng là điều hiển nhiên thôi vì đây là lần đầu tiên chúng tôi tham gia một buổi ngoại khóa tiếng anh mà nhưng còn một lí do nữa đó chính là Phong một thiên tài tiếng anh cũng tham gia cuộc thi này nên áp lực lớn hơn rất nhiều. Bắt đầu cuộc thi với một câu hỏi khá đơn giản mà ai cũng có thể trả lời được đó là: " Where are you from". Tôi đã cố gắng hết sức nên đang tạm ở vị trí thứ 2 trên bảng xếp hạng hiện giờ. Càng về gần tới đích các câu hỏi càng ngày càng khó hơn và ở câu cuối cùng tôi đã ko may mắn và Phong đã giành chiến thắng còn tôi thì trở thành kẻ thua cuộc. Tôi đã khóc và buồn rầu ra về, nhưng thầy tôi chỉ an ủi nói rằng: " Hôm nay,em đã làm rất tốt, ko cần phải khóc". Tôi thấy khá hơn vì được thầy an ủi, cuối buổi Phong tiến tới gần tôi, tôi tưởng rằng anh ấy sẽ xỉ nhục và mắng mỏ tôi chứ nhưng không anh cũng nói như những gì thầy vừa nói với tôi. Tôi chả nói gì hơn và tự hứa với bản thân là năm sau nhất định phải giành chiến thắng.
Và chúng tôi lên đường trở về trường, suốt dọc đường tôi ko thể nào quên được những gì đã diễn ra trong hôm đó. Và càng cố gắng hơn nữa.
Trong mấy năm gần đây, phong trào từ thiện được nhân lên rộng rãi trên khắp đất nước ta và đã góp phần không nhỏ vào việc giảm bớt nỗi khổ của những người bất hạnh trong xã hội.
Người người làm việc thiện, nhà nhà làm việc thiện. Thấm nhuần tinh thần ấy, học sinh chúng em đã có những hoạt động từ thiện phù hợp với khả năng và lứa tuổi. Tuần qua, trường em phát động phong trào quyên góp giúp đỡ học sinh và đồng bào lũ lụt. Tất cả các bạn lớp 6B đều nhiệt tình hưởng ứng. Giờ sinh hoạt lớp, thầy chủ nhiệm nhắc nhở, động viên chúng em tích cực tham gia phong trào này. Chúng em rất xúc động khi nghe thầy nói về cuộc sống thiếu thốn, vất vả của đồng bào vùng bị lũ lụt. Những cánh đồng lúa ngâm dưới nước sâu. Những ngôi nhà, mái trường bị đổ nát, cuốn trôi theo dòng lũ. Hàng ngàn người không có chốn nương thân, các bạn học sinh không có nơi học tập. Rồi đói rét, bệnh tật… trăm ngàn nỗi khổ do thiên tai gây ra mà con người phải gánh chịu… Những lúc hoạn nạn như thế này, tình làng nghĩa xóm đáng quý biết bao! Nghe lời thầy, chúng em tích cực chuẩn bị cho đợt quyên góp. Ai có gì góp nấy, tùy theo hoàn cảnh của mình. Ban cán bộ lớp giúp thầy thu nhận tiền và quà của từng học sinh. Nhiều bạn nhịn ăn sáng mấy ngày liền để lấy tiền đóng góp. Một số bạn có tiền dành dụm vui vẻ đem lên bỏ vào thùng lạc quyên. Cảm động nhất là mấy bạn nghèo trong lớp cũng cố gắng đóng góp. Của ít lòng nhiều, tình cảm của các bạn thật đáng trân trọng. Bạn Xuân mồ côi cha, hằng ngày phải phụ mẹ bán hàng ở chợ để kiếm sống và nuôi các em. Cuộc sống của gia đình bạn khá chật vật. Ngay sau ngày phát động phong trào, Xuân trao cho bạn Hương lớp trưởng một gói nhỏ: "Mẹ mới may cho mình bộ quần áo, mình chưa mặc đến. Cho mình gửi tặng các bạn vùng lũ lụt". Bạn Cẩm phải nhận vé số để bán kiếm thêm tiền ăn học cũng hăng hái đóng góp mười ngàn đồng và nói: "Mình vẫn còn sướng hơn các bạn vùng bị thiên tai nhiều lắm! Cần chia sẻ khó khăn với các bạn ấy!". Sau ba ngày, số tiền và hàng quyên góp được khá nhiều. Các bạn nữ đóng gói cẩn thận từng thứ cho vào trong thùng giấy, túi xách. Công việc bận rộn nhưng ai cũng vui vẻ. Chúng em muốn những món quà nhỏ này sớm đến tay những người bạn sống trong cảnh gieo neo. Nhìn chuyến xe tải lớn chở hàng lên Ủy ban Mặt trận Tổ quốc thành phố, chúng em bồi hồi xúc động. Em càng thấm thía hơn ý nghĩa câu tục ngữ: Lá lành đùm lá rách, Một miếng khi đói bằng một gói khi no.
Đạo lí của dân tộc Việt Nam ta lấy chữ nhân làm gốc. Hơn lúc nào hết, trong cảnh tai ương, hoạn nạn, đạo lí ấy càng được khơi dậy mạnh mẽ trong lòng mọi người.
Sống trong mái trường Mai Động thân yêu, em đã gắn bó với bạn bè và thầy cô với bao kỉ niệm của tuổi học trò. Nhưng thú vị nhất có lẽ là buổi vui chơi do Liên đội Thiếu niên tiền phong Hồ Chí Minh tổ chức nhân dịp kỉ niệm Ngày Nhà giáo Việt Nam vừa qua. . Hôm đó là ngày 20 – 11, sân trường được trang hoàng rực rỡ. Từ cổng vào tới lễ đài, cờ hoa chăng khắp nơi. Tất cả mọi người như trẻ hắn ra, ai cũng náo nức và hớn hở. Tấm bảng to có gắn dòng chữ đỏ tươi “Thắm tình thầy cô” được treo trang trọng trên cao. Mới bây giờ sáng mà sán trường nhộn nhịp, quần áo đủ màu, đẹp và vui vô cùng. Trên loa các ca khúc quen thuộc nối nhau dập dìu làm không khí càng thêm rộn ràng, háo hức.
Sau bài khai mạc và một số lời phát biểu là chính thức bước vào lễ hội. Mở đầu là màn trình diễn của các lớp tự giới thiệu về mình. Ai cũng tìm ra những nét rất đặc trưng và thú vị để giới thiệu về đội của mình. Có lẽ các lớp 6 được mọi người ưa thích hơn cả. Các em vừa nhỏ nhắn, xinh xắn lại vừa hồn nhiên và tự tin. Giọng nói thì thánh thót, cử chỉ tuy điệu bộ nhưng rất dễ thương của các em luôn mang đến cho mọi người nụ cười thích thú và những tràng vỗ tay cổ vũ giòn giã. Ai cũng tức cười khi thấy các em đã cố gắng để khiêm tốn mà vẫn không giấu nổi lời đề cao những thành tích trước đây của mình. Dù sao đứng cạnh sự chững chạc, cứng cỏi của các anh chị lớp trên thì các em nhỏ lớp 6 vẫn chiếm được tình cảm đặc biệt của khán giả cũng như Ban Giám khảo. Vì vậy khi tuyên bố màn trình diễn của lớp 6 giành giải nhất thì cả sân trường đều vui vẻ vỗ tay tán thưởng.
Tiếp theo là phần thi Trả lời nhanh. Ở đây, tiếng gõ trống thi nhau vang lên để giành quyền trả lời. Phần này các anh chị lớp 9 đứng đầu cũng phải thôi. Họ vừa nhiều tuổi, vừa tích luỹ được nhiều kiến thức hơn, nên các đội khác khó đứng trên được. Nhìn các anh chị trả lời mà chúng em vừa tin cậy vừa hi vọng. Mong mai sau mình sẽ giải được như thế.
Phần thi Điền kinh sôi nổi hơn cả. Tiếng cười tiếng nói, lời động viên cổ vũ và những tràng pháo tay không ngớt vang lên rộn rã cả sân trường. Lớp 6 thì đá cầu. Quả cầu xanh đỏ sặc sỡ bay lên bay xuống nhịp nhàng theo đôi chân của người đá. Nhiều em đá giỏi và đẹp như một màn biểu diễn ngoạn mục vậy. Lớp 7 lại thi Chạy tiếp sức. Nghe thì tưởng to lớn, thực tế chỉ có góc sân trường với đủ các chướng ngại vật bày ra để thể hiện quyết tâm và sự xử lí khéo léo của các “vận động viên”. Đôi khi có em ngã, khán giả lại ồ lên vừa vui vẻ vừa xuýt xoa tiếc rẻ Cười vui xong ai nấy lại động viên để cuộc thi giữ được không khí sôi động cần thiết. Riêng lớp 8 thì thi Nhảy dây. Trò chơi này rất đa dạng và phong phú về người dự thi và phong cách tham dự. Họ nhảy đẹp và khéo như một vũ điệu ấy, người nhảy uyển chuyển, dẻo dai như diễn viên múa. Đặc biệt, con trai tham gia trò chơi này tuy không mềm mại như bạn nữ nhưng lại dẻo dai và cẩn thận. Tiếng dây đen đét, tiếng chân thành thích và tiếng nói cười, cổ vũ, ngợi khen,… hoà trộn vào nhau đầy hấp dẫn và hồi hộp. Trò chơi mang tính thể thao rõ nhất là Kéo co. Sau nhiều cuộc đấu, còn lại cuối cùng là hai lớp 9B và 9D. Sự nỗ lực và quyết tâm của hai đội đã làm cho không khí trở nên quyết liệt và gay cấn vô cùng. Khán giả cũng phân chia thành hai phe cổ động rất tích cực. Hò hét, động viên và cổ vũ là những âm thanh vang lên không ngớt. Đứng ngoài chẳng rõ lời gì, chỉ có người trong cuộc mới biết họ nói với nhau điều gì. Tham gia vào đây cứ như uống rượu vậy, ai cũng say sưa và tự nguyện sát cánh bên nhau để giành thắng lợi. Ai đã chứng kiến giây phút căng thẳng này thì thấy thú vị hơn cả là lúc Công bố giải. Sự nỗ lực in hằn trong cánh tay ghì dây, chân xoạc ra cho vững, ánh mắt tập trung cao độ… Người dự chẳng muốn có đội thua. Mong thắng để sung sướng, cười reo nhưng không hắn muốn thấy người khác buồn và khóc.
Kết thúc cuối cùng là trò Về đích. Đây là những giây phút quyết định cuối cùng. Ai cũng hồi hộp và mong chờ. Ban Giám khảo tuyên bố giải thưởng và bế mạc cuộc vui trong bài hát truyền thống của trường.
Ra về, em thấy trong lòng tràn ngập niềm vui. Một ngày lễ lớn thay vì những bài diễn văn dài, lời chúc tụng cứng nhắc là sự thể hiện tài năng và nhiệt huyết của học sinh. Đây là kết quả của bao ngày thầy Cô dạy dỗ và sự rèn luyện, phấn đấu của học trò. Chúng em, ai cũng thấy vui thích và bổ ích với những ngày vui như thế.
Quảng cáo
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
11 46210
-
Hỏi từ APP VIETJACK4 45965
-
6 30775