Quảng cáo
5 câu trả lời 642
Không biết tự bao giờ tôi đã thích nghe tiếng ve sầu. Có lẽ từ lâu lắm rồi, thời còn học tiểu học, những ngày đầu hè là những ngày tôi thích nghe tiếng ve sầu nhất. Ngồi trong phòng học tôi thả hồn mông lung theo tiếng ve sầu. Cũng vì thích nghe tiếng ve sầu mà có lần tôi đã bị cô giáo phạt quỳ vì cô giáo hỏi mà tôi không nghe.
Khi mùa hè đã bắt đầu gõ cửa thì phượng hồng cũng khoe rực rỡ màu hoa. Mùa của những vần thơ luyến lưu về ký ức tuổi học trò, với trái tim đầu đời rung động bởi một tà áo bay, một làn tóc mà sao cứ vấn vương mãi thời cuối cấp và rồi để chia xa…
Tội cho con ve yên một giấc ngủ dài dưới lòng đất. Đợi đến mùa hè mới giật mình lột xác kêu vang. Ve có sầu không hay áo trắng sân trường trong lúc vấn vương nghe khúc ve ngân rồi lại bảo là ve sầu…
Ve đi vào thơ. Ve đi vào nhạc. Ve đi vào những trang lưu bút có cả những nỗi niềm luyến lưu khó tả. Và ở một góc quê nhỏ bé, con ve cũng là ký ức của một thời mà bọn đầu trần chân đất nghịch ngợm những cuộc chơi vui. Mùa hè, chẳng còn bận bịu hai buổi quần áo sạch sẽ đến lớp. Vậy là được thả rong mà chơi với nắng sớm mưa chiều trên đường đê, lối cỏ, mà rượt đuổi con chuồn đỏ chuồn xanh…
Nghe tiếng ve kêu râm ran trên mấy nhánh mù u ngoài đường, vậy là tìm cách trèo lên cây bắt. Con ve đang ngẫu hứng kêu vang, chợt nghe tiếng động giật mình tắt nhạc bay đi. Trèo bắt không được nhưng đâu chịu bỏ cuộc. Nghĩ tụi con nít ở quê tuy khù khờ nhưng cũng lắm trò. Biết nghĩ ra cách lấy dao chặt vào thân cây mít cho nó xì mủ ra. Chờ cho mủ ráo lại rồi mới lấy cọng dừa quấn mủ vào đó rồi buộc vô cái cây cho dài để đi bắt con ve về chơi. Lại tìm đến cây mù u nơi có bầy ve sầu đang kêu mà bắt. Cứ cầm cái cây trên đầu có quấn mủ mít mà đưa từ từ lên ngang chỗ con ve đang đậu. Khi vừa chạm vào con ve giật mình bay thì đôi cánh đã dính vào mủ mít nên có vùng vẫy cũng không thể nào thoát ra được. Vậy là đám con nít đã có ve mà chơi. Niềm vui của tuổi thơ đôi khi cũng có sự cố thật buồn cười. Khi đã quấn được mủ mít vào cây rồi thì cả bọn tíu tít kéo nhau đi bắt con ve. Nhưng trên đường đi đứa cầm cây có dính mủ mít lỡ tay để dính lên đầu đứa đi gần bên thì kể như tiêu tùng. Đã bị dính mủ mít lên tóc rồi thì cả đám luýnh quýnh lên đè ra mà gỡ. Gỡ chẳng ra mà dính càng dính thêm. Khi đã hết cách thì mới chịu về nhà nhờ cha mẹ phụ giúp. Nhìn cảnh như vậy thì làm sao tránh khỏi một trận la rầy.
Cứ mỗi khi hè đến thì con ve cứ kêu hết mình như sợ hè sẽ qua. Ve cứ kêu vang làm cho bao ký ức bỗng quay về. Nhớ những tháng ngày áo trắng sân trường cùng bạn bè thân mến. Nhớ những buổi chia tay trong nuối tiếc. Có bài thơ nào đó trong trang lưu bút làm mắt ai ướt nhòe.
Tiếng ve sầu cứ ngân nga mãi trong ánh nắng chói chang, dưới bầu trời cao xanh lồng lộng của mùa hè, khiến những chùm hoa phượng vĩ vốn đỏ rực lại càng rực rỡ hơn, khiến bao cô cậu học trò tranh đua học hành chuẩn bị kỳ thi cuối năm và kỳ thi tuyển sinh.
Tiếng ve sầu làm tôi nhớ lại những trưa hè nắng cháy, bọn trẻ chúng tôi tụ tập dưới gốc phượng ở trường làng để hái hoa phượng chơi trò đá gà và tìm bắt ve sầu. Bắt được con ve sầu nào, chúng tôi bỏ ngay vào bao bóng để quan sát xem ve sầu kêu bằng cách nào. Quan sát xong, đứa thì bảo ve sầu kêu bằng miệng, đứa thì bảo tiếng kêu của nó phát ra từ đôi cánh... Chỉ có bấy nhiêu thôi mà chúng tôi cãi cọ la lối om sòm cả một góc sân trường. Cuối cùng chẳng có đứa nào lý giải được. Cũng may lúc đó có thầy giáo dạy môn Sinh vật đi qua, chúng tôi liền nhờ thầy giải thích giùm. Thấy chúng tôi tò mò, thầy ân cần giải thích: "Thực tế ve sầu không kêu bằng miệng. Miệng của nó vốn là một cái ống nhỏ dùng để cắm vào vỏ thân cây để hút nhựa. Tiếng kêu của ve sầu phát ra từ thắt lưng của nó. Ở cạnh bụng của nó có một cái màng giống như màng trống. Chính cái màng này đã phát ra tiếng kêu râm ran thật thú vị suốt cả mùa hè. Và chỉ có ve sầu đực mới kêu được, còn ve sầu cái thì không". Lời giải thích của thầy thật hấp dẫn, bọn trẻ chúng tôi cứ há hốc mồm nghe. Bấy giờ bọn trẻ chúng tôi mới tin là ve sầu phát ra âm thanh từ thắt lưng của nó. Từ hôm đó chúng tôi không còn tìm bắt ve sầu, cũng không tụ tập dưới gốc phượng hái hoa chơi trò.
Ta lại nhớ những ngày hè tuổi thơ rong ruổi. Giờ kẻ ở người đi trên muôn dặm hành trình. Nơi góc nhỏ quê nhà con ve vẫn kêu vang như thuở xa xưa. Nhưng cái trò ngây ngô ấy ta để mất lâu rồi. đá gà giữa trưa hè nữa.
TRa mạng á bạn?
ve ve ve ve ve ve ve ve ve ve ve ve ve ve ve ve ve ve ve ve ve ve ve ve ve ve ve ve ve ve ve ve ve ve v e ve ve ve ve ve ve ...................
Quảng cáo
Bạn muốn hỏi bài tập?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
5401
-
4368
-
3052
