Quảng cáo
4 câu trả lời 89
Trong cuộc đời của mỗi người, ai cũng có một điểm tựa bình yên để trở về, một người để yêu thương và kính trọng hết lòng. Với tôi, người đó chính là mẹ — người phụ nữ tần tảo, giàu đức hy sinh và là "ngọn lửa" ấm áp nhất trong gia đình.
Mẹ tôi không có vẻ ngoài lộng lẫy của một quý bà, cũng chẳng có đôi bàn tay mềm mại. Mẹ hiện lên với dáng người nhỏ nhắn, mái tóc đã bắt đầu điểm những sợi bạc và đôi bàn tay gầy guộc, chai sần vì sương gió. Năm 2025, khi tôi đã khôn lớn hơn, nhìn vào những vết chân chim nơi khóe mắt mẹ, tôi mới thấu hiểu hết những nhọc nhằn mà mẹ đã trải qua để nuôi nấng tôi nên người.
Điều tôi cảm thấy trân quý nhất ở mẹ chính là sự dịu dàng và lòng bao dung vô bờ bến. Mẹ vừa là người thầy, vừa là người bạn lớn nhất của tôi. Nhớ những đêm mùa đông giá rét, khi tôi mải mê bên trang sách để chuẩn bị cho kỳ thi, mẹ vẫn lặng lẽ ngồi bên cạnh, lúc thì pha ly sữa nóng, lúc lại khẽ đắp thêm cho tôi chiếc áo ấm. Giọng nói của mẹ nhẹ nhàng như làn gió mát, luôn động viên tôi mỗi khi tôi gặp thất bại: "Cố lên con, mẹ luôn tin con làm được". Chính niềm tin ấy là động lực lớn nhất để tôi bước tiếp trên con đường đời đầy chông gai.
Mẹ dạy tôi biết yêu thương từ những điều nhỏ bé nhất: biết sẻ chia với người nghèo khó, biết trân trọng giá trị của lao động và biết sống tử tế. Mẹ không chỉ chăm lo cho tôi từng bữa cơm, giấc ngủ mà còn uốn nắn cho tôi cách làm người. Đôi khi, vì sự bồng bột của tuổi trẻ, tôi đã lỡ lời khiến mẹ buồn, nhưng mẹ chưa bao giờ oán trách, chỉ dùng ánh mắt hiền từ để nhắc nhở tôi nhìn nhận lại bản thân. Sự vị tha ấy khiến tôi vừa hối hận, vừa kính yêu mẹ nhiều hơn.
Thời gian trôi đi, tôi hiểu rằng mình đang lớn lên cũng là lúc mẹ già đi. Nỗi sợ hãi lớn nhất của tôi là nhìn thấy thời gian lấy đi sức khỏe của mẹ. Tôi tự hứa với bản thân sẽ cố gắng học tập thật tốt, rèn luyện nhân cách để không phụ sự kỳ vọng của mẹ. Tôi muốn trở thành niềm tự hào, thành chỗ dựa vững chắc cho mẹ khi về già, giống như cách mẹ đã từng là bầu trời che chở cho tôi suốt những năm tháng ấu thơ.
Mẹ ơi, con cảm ơn mẹ vì đã là mẹ của con! Tình yêu của mẹ dành cho con như biển trời mênh mông, không gì sánh bằng. Con cầu mong mẹ luôn mạnh khỏe và bình an, để con mãi được nhìn thấy nụ cười hiền hậu của mẹ — nụ cười sưởi ấm cả cuộc đời con.
Trong gia đình, người mà em dành tình cảm nhiều nhất là bà em. Bà không chỉ là người thân mà còn là người bạn luôn chia sẻ niềm vui, nỗi buồn với em. Từ lúc sinh ra cho đến bây giờ bà đã hết lòng nâng niu, chăm sóc em.
Bà em năm nay đã hơn bảy mươi tuổi nhưng vẫn khoẻ mạnh và minh mẫn lắm ! Mái tóc bà bạc trắng như cước, được búi gọn vào nhau trông rất đẹp. Gương mặt bà đầy đặn. Đôi mắt bà rất hiện từ, đôn hậu cùng với đôi môi luôn nở những nụ cười ấm áp, tạo cho bà một vẻ dễ gân, thân thiện và cởi mở.
Em rất yêu quý bà ! Nhớ lại thời em còn nhỏ, vào những buổi tối, trên chiếc võng cũ đã nhiều năm bà bế em vào lòng trên đôi bàn tay gầy guộc nhưng ấm áp vô cùng. Bà kể cho em nghe những câu chuyện cổ tích rất hay. Đó là những câu chuyện dân gian mang đầy ý nghĩa giáo dục về cuộc sống như “Thạch Sanh”. “Tấm Cám”… Chuyện gì bà kể cũng hay. Tối nào bà cũng kể. Lúc nghe bà kể em rất sung sướng ! Hình ảnh cô Tấm, cậu bé làng Gióng như in sâu trong tâm trí em, luôn nhắc nhở em sống sao cho tốt. Lâu dần nên thành thói quen, tối nào em cũng nằng nặc đòi bà kể chuyện, hôm nào bà không kể là em vòi vĩnh bằng được.
Bà là người mà em yêu quý nhất ! Chuyện ở nhà hay trong lớp em luôn hỏi ý kiến bà và luôn nhận được lời khuyên đúng đắn, ý nghĩa. Đó là những lời khuyên rất hay về cuộc sống, về xã hội và cách cư xử với người trên, người dưới phải nhường nhịn, lễ phép sao cho phái. Những lần được điểm mười em thường về khoe với bà. Lúc đó bà đã không giấu nổi niềm vui sướng và tự hào về cháu mình.
Mẹ đã kể cho em nghe chuyện về bà từ hồi xa xưa, khi em chưa ra đời. Hồi đó, gia đình ông bà em rất nghèo. Ông em đi bộ đội, ở nhà một thân một mình bà nuôi mẹ em và bác, dì của em. Với đồng lương ít ỏi của mình, sáng sáng bà phải dậy thật sớm để đi làm thuê, làm mướn. Tôi về lại xe sợi, dệt vải, chăng lúc nào ngơi tay. Vậy mà bà vẫn nuôi các con ăn học tư tế. Em rất tự hào về bà!
Giờ đây, em không còn gặp bà thường xuyên nữa. Ngày ngày, em rất nhớ bà, cứ nhìn vào tấm ảnh của bà và những ngày tháng kỉ niệm giữa bà và em, em không khỏi xúc động. Chỉ khi nào đến dịp hè, dịp thanh minh em mới được về quê thăm lại bà. Mỗi lần về đến quê, điều mà ern mong ước nhất là được nhìn thấy bà, được bà âu yếm vào lòng như những ngày thơ ấu. Lúc đó em rất vui. Thích nhất là khi được bà cầm tay dẫn ra vườn. Đôi tay bà hái từng quả táo, quả cam cho em ăn. Nhìn những quả do bà trồng em không muốn ăn mà chỉ muốn nhìn, muốn ngắm nó mãi.
Rồi thời gian thoắt qua đi, em lại phải chia tay với bà. Khi ra về, em rất quyến luyến và bịn rịn. Nhìn hình dáng nhỏ bé, thân thương và đôi mắt trìu mến của bà, em rất muốn được luôn ở bên bà.
Được sống trong vòng tay âu yếm của bà, em cảm thấy rất hạnh phúc và sung sướng. Em mong ước mình lớn thật nhanh để báo đáp công ơn to lớn ấy của bà. Bà đã dành cho em tình cảm sâu nặng nhất, em tự hứa với mình sẽ học thật giỏi cho bà vui lòng.
Trong cuộc đời mỗi con người, ai cũng có một người thân yêu thương và gắn bó nhất. Với em, người mà em yêu quý và kính trọng nhất chính là mẹ – người đã sinh thành, nuôi dưỡng và luôn âm thầm hy sinh vì em.
Mẹ em là một người phụ nữ giản dị, không cao lớn nhưng vóc dáng rắn rỏi, khuôn mặt hiền từ và đôi mắt luôn ánh lên sự yêu thương. Dù bận rộn với công việc hằng ngày, mẹ vẫn luôn quan tâm, chăm sóc từng bữa ăn, giấc ngủ của cả gia đình. Mỗi khi nhìn thấy dáng mẹ tất bật từ sáng sớm đến tối muộn, em lại càng thấu hiểu sự vất vả và nhọc nhằn mà mẹ đã trải qua.
Mẹ không chỉ là người chăm lo cho cuộc sống gia đình mà còn là người thầy đầu tiên của em. Mẹ dạy em những bài học làm người giản dị mà sâu sắc: phải biết lễ phép, trung thực, yêu thương mọi người và không ngừng cố gắng trong học tập. Khi em mắc lỗi, mẹ không la mắng nặng lời mà nhẹ nhàng khuyên bảo để em tự nhận ra sai lầm. Những lời dạy ấy đã theo em suốt những năm tháng trưởng thành.
Em nhớ nhất là những lúc em gặp khó khăn hay buồn phiền, mẹ luôn là người ở bên động viên, an ủi. Một cái ôm ấm áp, một lời hỏi han ân cần của mẹ cũng đủ khiến em cảm thấy được tiếp thêm sức mạnh. Mẹ sẵn sàng hi sinh thời gian nghỉ ngơi của mình để giúp em học bài, lắng nghe những câu chuyện vui buồn của em mỗi ngày.
Dù cuộc sống còn nhiều vất vả, mẹ chưa bao giờ than phiền hay đòi hỏi điều gì cho riêng mình. Mẹ chỉ mong em chăm ngoan, học giỏi và trở thành người có ích cho xã hội. Chính tình yêu thương bao la và sự hi sinh thầm lặng ấy đã khiến em vô cùng xúc động và biết ơn.
Đối với em, mẹ không chỉ là người sinh ra em mà còn là điểm tựa vững chắc nhất trong cuộc đời. Em luôn tự nhủ phải cố gắng học tập thật tốt, sống thật tốt để không phụ công ơn dưỡng dục của mẹ. Em mong rằng sau này, khi trưởng thành, em sẽ có thể chăm sóc và báo đáp mẹ bằng tất cả tình yêu thương của mình.
Mẹ là người em yêu quý nhất, là ngọn lửa ấm áp sưởi ấm tâm hồn em trên suốt chặng đường đời. Dù đi đâu, làm gì, hình ảnh và tình yêu thương của mẹ vẫn mãi là điều thiêng liêng và đáng trân trọng nhất trong trái tim em.
Trong cuộc đời này, có ai lại không được lớn lên trong vòng tay của mẹ, được nghe tiếng ru hời ầu ơ ngọt ngào, có ai lại không được chìm vào giấc mơ trong gió mát tay mẹ quạt mỗi trưa hè oi ả. Và trong cuộc đời này, có ai yêu con bằng mẹ, có ai suốt đời vì con giống mẹ, có ai sẵn sàng sẻ chia ngọt bùi cùng con như mẹ.
Với tôi cũng vậy, mẹ là người quan tâm đến tôi nhất và cũng là người mà tôi yêu thương và mang ơn nhất trên đời này. Tôi vẫn thường nghĩ rằng mẹ tôi không đẹp. Không đẹp vì không có cái nước da trắng, khuôn mặt tròn phúc hậu hay đôi mắt long lanh... mà mẹ chỉ có khuôn mặt gầy gò, rám nắng, vầng trán cao, những nếp nhăn của cái tuổi 40, của bao âu lo trong đời in hằn trên khóe mắt. Nhưng bố tôi bảo mẹ đẹp hơn những phụ nữ khác ở cái vẻ đẹp trí tuệ. Đúng vậy, mẹ tôi thông minh, nhanh nhẹn, tháo vát lắm. Trên cương vị của một người lãnh đạo, ai cũng nghĩ mẹ là người lạnh lùng, nghiêm khắc. Có những lúc tôi cũng nghĩ vậy nhưng khi ngồi bên mẹ, bàn tay mẹ âu yếm vuốt tóc tôi, mọi ý nghĩ đó tan biến hết. Tôi có cảm giác lâng lâng, xao xuyến khó tả, cảm giác như chưa bao giờ tôi được nhận nhiều yêu thương đến thế. Dường như một dòng yêu thương mãnh liệt qua bàn tay mẹ truyền vào sâu trái tim tôi, qua ánh mắt, đôi môi trìu mến, qua nụ cười ngọt ngào, ... qua tất cả những gì của mẹ. Tình yêu ấy chỉ khi người ta gần bên mẹ lâu rồi mới cảm thấy được thôi. Từ nhỏ đến lớn, tôi đón nhận tình yêu vô hạn của mẹ như một ân huệ, một điều đương nhiên.
Trong con mắt một đứa trẻ, mẹ sinh ra là để chăm sóc con. Chưa bao giờ tôi tự đặt câu hỏi: Tại sao mẹ chấp nhận hy sinh vô điều kiện vì con? Mẹ tốt, rất tốt với tôi nhưng có lúc tôi nghĩ mẹ thật quá đáng, thật ác. Đã bao lần, mẹ mắng tôi, tôi đã khóc. Khóc vì uất ức, cay đắng chứ đâu khóc vì hối hận. Rồi cho đến một lần... Tôi đi học về, thấy mẹ đang đọc trộm nhật ký của mình. Tôi tức lắm, giằng ngay cuốn nhật ký từ tay mẹ và hét to: "Sao mẹ quá đáng thế! Đây là bí mật của con, mẹ không có quyền động vào. Mẹ ác lắm, con không cần mẹ nữa!" Cứ tưởng, tôi sẽ ăn một cái tát đau điếng. Nhưng không mẹ chỉ lặng người, hai gò má tái nhợt, khóe mắt rưng rưng. Có gì đó khiến tôi không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ.
Tôi chạy vội vào phòng, khóa cửa mặc cho bố cứ gọi mãi ở ngoài. Tôi đã khóc, khóc nhiều lắm, ướt đẫm chiếc gối nhỏ. Đêm càng về khuya, tôi thao thức, trằn trọc. Có cái cảm giác thiếu vắng, hụt hẫng mà tôi không sao tránh được. Tôi đã tự an ủi mình bằng cách tôi đang sống trong một thế giới không có mẹ, không phải học hành, sẽ rất hạnh phúc. Nhưng đó đâu lấp đầy được cái khoảng trống trong đầu tôi. Phải chăng tôi thấy hối hận? Phải chăng tôi đang thèm khát yêu thương? ...
Suy nghĩ miên man làm tôi thiếp đi dần dần. Trong cơn mơ màng, tôi cảm thấy như có một bàn tay ấm áp, khẽ chạm vào tóc tôi, kéo chăn cho tôi. Đúng rồi tôi đang mong chờ cái cảm giác ấy, cảm giác ngọt ngào đầy yêu thương. Tôi chìm đắm trong giây phút dịu dàng ấy, cố nhắm nghiền mắt vì sợ nếu mở mắt, cảm giác đó sẽ bay mất, xa mãi vào hư vô và trước mắt ta chỉ là một khoảng không thực tại. Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi cảm thấy căn nhà sao mà u buồn thế. Có cái gì đó thiếu đi. Sáng đó, tôi phải ăn bánh mỳ, không có cơm trắng như mọi ngày. Tôi đánh bạo, hỏi bố xem mẹ đã đi đâu. Bố tôi bảo mẹ bị bệnh, phải nằm viện một tuần liền. Cảm giác buồn tủi đã bao trùm lên cái khối óc bé nhỏ của tôi. Mẹ nằm viện rồi ai sẽ nấu cơm, ai giặt giũ, ai tâm sự với tôi? Tôi hối hận quá, chỉ vì nóng giận quá mà đã làm tan vỡ hạnh phúc của ngôi nhà nhỏ này. Tại tôi mà mẹ ốm. Cả tuần ấy, tôi rất buồn. Nhà cửa thiếu nụ cười của mẹ sao mà cô độc thế. Bữa nào tôi cũng phải ăn cơm ngoài, không có mẹ thì lấy ai nấu những món tôi thích. Ôi sao tôi nhớ đến thế những món rau luộc, thịt hầm của mẹ quá luôn.
Sau một tuần, mẹ về nhà, tôi là người ra đón mẹ đầu tiên. Vừa thấy tôi, mẹ đã chạy đến ôm chặt tôi. Mẹ khóc, nói: "Mẹ xin lỗi con, mẹ không nên xem bí mật của con. Con ... con tha thứ cho mẹ, nghe con." Tôi xúc động nghẹn ngào, nước mắt tuôn ướt đẫm. Tôi chỉ muốn nói: "Mẹ ơi lỗi tại con, tại con hư, tất cả tại con mà thôi". Nhưng sao những lời ấy khó nói đến thế. Tôi đã ôm mẹ, khóc thật nhiều. Chao ôi! Sau cái tuần ấy tôi mới thấy mẹ quan trọng đến nhường nào. Hằng ngày, mẹ bù đầu với công việc mà sao mẹ như có phép thần. Sáng sớm, khi còn tối trời, mẹ đã lo cơm nước cho bố con. Rồi tối về, mẹ lại nấu bao nhiêu món ngon ơi là ngon. Những món ăn ấy nào phải cao sang gì đâu. Chỉ là bữa cơm bình dân thôi nhưng chứa chan cái niềm yêu tương vô hạn của mẹ. Bố con tôi như những chú chim non đón nhận từng giọt yêu thương ngọt ngào từ mẹ. Những bữa nào không có mẹ, bố con tôi hò nhau làm việc toáng cả lên. Mẹ còn giặt giũ, quét tước nhà cửa... việc nào cũng chăm chỉ hết. Mẹ đã cho tôi tất cả nhưng tôi chưa báo đáp được gì cho mẹ. Kể cả những lời yêu thương tôi cũng chưa nói bao giờ. Đã bao lần tôi trằn trọc, lấy hết can đảm để nói với mẹ nhưng rồi lại thôi, chỉ muốn nói rằng: Mẹ ơi, bây giờ con lớn rồi, con mới thấy yêu mẹ, cần mẹ biết bao. Con đã biết yêu thương, nghe lời mẹ. Khi con mắc lỗi, mẹ nghiêm khắc nhắc nhở, con không còn giận dỗi nữa, con chỉ cúi đầu nhận lỗi và hứa sẽ không bao giờ phạm phải nữa. Khi con vui hay buồn, con đều nói với mẹ để được mẹ vỗ về chia sẻ bằng bàn tay âu yếm, đôi mắt dịu dàng. Mẹ không chỉ là mẹ của con mà là bạn, là chị... là tất cả của con. Con lớn lên rồi mới thấy mình thật hạnh phúc khi có mẹ ở bên để uốn nắn, nhắc nhở. Có mẹ giặt giũ quần áo, lau dọn nhà cửa, nấu ăn cho gia đình.
Mẹ ơi, mẹ hy sinh cho con nhiều đến thế mà chưa bao giờ mẹ đòi con trả công. Mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất, cao cả nhất, vĩ đại nhất. Đi suốt đời này có ai bằng mẹ đâu. Có ai sẵn sàng che chở cho con bất cứ lúc nào. Ôi mẹ yêu của con! Giá như con đủ can đảm để nói lên ba tiếng: "Con yêu mẹ!" thôi cũng được. Nhưng con đâu dũng cảm, con chỉ điệu đà ủy mỵ chứ đâu được nghiêm khắc như mẹ. Con viết những lời này, dòng này mong mẹ hiểu lòng con hơn. Mẹ đừng nghĩ có khi con chống đối lại mẹ là vì con không thích mẹ. Con mãi yêu mẹ, vui khi có mẹ, buồn khi mẹ gặp điều không may. Mẹ là cả cuộc đời của con nên con chỉ mong mẹ mãi mãi sống để yêu con, chăm sóc con, an ủi con, bảo ban con và để con được quan tâm đến mẹ, yêu thương mẹ trọn đời.
Tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng nhất trên đời này. Tình cảm ấy đã nuôi dưỡng bao con người trưởng thành, dạy dỗ bao con người khôn lớn. Chính mẹ là người đã mang đến cho con thứ tình cảm ấy. Vì vậy, con luôn yêu thương mẹ, mong được lớn nhanh để phụng dưỡng mẹ. Và con muốn nói với mẹ rằng: "Con dù lớn vẫn là con mẹ. Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con''.![]()
Quảng cáo
Bạn cần hỏi gì?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
74782 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
61046 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
53894 -
53022
-
Đã trả lời bởi chuyên gia
40500 -
40009
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
37794 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
34564
