Viết một truyện kể sáng tạo phỏng theo một truyện đã đọc (1000chữ), có sử dụng các yếu tố miêu tả, biểu cảm
Quảng cáo
2 câu trả lời 27
Quả Khế Trên Đỉnh Núi Gió
Ngày xưa, ở một làng nhỏ ven núi, có hai anh em mồ côi cha mẹ từ sớm. Người anh tên là Lâm, tính tình tham lam, khôn lỏi; người em tên An, hiền lành, thật thà và luôn sống vì người khác. Khi cha mẹ mất, gia tài để lại chỉ có một ngôi nhà gỗ cũ và mảnh vườn nhỏ. Lâm chiếm lấy nhà và ruộng tốt, còn An chỉ được một góc vườn cằn cỗi với một cây khế già.
Dù cuộc sống khó khăn, An vẫn không than trách. Mỗi sáng, em ra vườn chăm cây khế, bắt sâu, tưới nước. Những chiếc lá khế xanh mướt rung rinh trong gió như đáp lại tấm lòng của An. Đến mùa, cây khế sai trĩu quả, từng chùm khế vàng óng ánh dưới nắng chiều, tỏa ra mùi thơm dịu nhẹ.Một hôm, khi An đang đứng ngắm cây khế thì bỗng mây đen kéo đến, gió nổi lên ào ào. Từ trên cao, một con chim khổng lồ sà xuống, bộ lông vàng rực như lửa, đôi cánh rộng che kín cả khoảng trời. Chim ăn khế ngon lành, khiến An vừa lo vừa tiếc.Lấy hết can đảm, An nói:
– Chim ơi, đó là tài sản duy nhất của tôi, xin đừng ăn hết!
Chim ngẩng đầu, giọng trầm vang như gió núi:
– Ta ăn một quả, trả một cục vàng. Hãy may túi ba gang, ta sẽ đưa ngươi đến đỉnh Núi Gió.
An sững sờ nhưng vẫn tin lời chim. Em may một chiếc túi nhỏ đúng ba gang tay. Hôm sau, chim đến chở An bay vút lên trời. Bên dưới, ruộng làng thu nhỏ dần, dòng sông uốn lượn như dải lụa bạc. Gió thổi mạnh làm An vừa sợ vừa hồi hộp, nhưng trong lòng em lại trào dâng một cảm giác kỳ diệu khó tả.Đến đỉnh Núi Gió, An choáng ngợp trước cảnh tượng trước mắt: vàng bạc, châu báu lấp lánh như sao sa. Em chỉ lấy vừa đủ túi, không tham thêm. Chim đưa An trở về an toàn. Từ đó, An có cuộc sống đủ đầy nhưng vẫn giữ nếp sống giản dị, hay giúp đỡ dân làng nghèo khó.Nghe tin em giàu lên, Lâm nổi lòng tham. Hắn giả vờ ân hận, xin đổi cả nhà và ruộng lấy cây khế. An thương anh nên đồng ý. Lâm chặt chẽ chăm cây, ngày đêm chờ chim đến. Khi chim xuất hiện và hứa “ăn khế trả vàng”, Lâm may một chiếc túi to gấp nhiều lần, thậm chí còn giấu thêm bao tải.Đến Núi Gió, Lâm tham lam vơ vét vàng bạc, nhét đầy túi và bao. Chim nhắc:
– Đủ rồi, về thôi!
Nhưng Lâm gạt đi:
– Bay chậm chút cũng được, ta còn lấy thêm!
Trên đường về, gió nổi dữ dội. Túi vàng quá nặng khiến chim chao đảo. Lâm hoảng loạn, ôm chặt túi vàng, mồ hôi túa ra lạnh ngắt. Một cơn gió lớn quật mạnh, Lâm rơi xuống biển sâu, chỉ còn tiếng kêu thất thanh tan vào sóng gió.Cây khế sau đó được trả lại cho An. Em đứng lặng dưới gốc cây, lòng buồn bã xen lẫn xót xa. Nhìn những quả khế lấp lánh trong nắng, An thầm hiểu rằng lòng tham đã che mờ lý trí, còn sự lương thiện mới là con đường bền vững nhất.Từ đó, dân làng truyền nhau câu chuyện về quả khế trên đỉnh Núi Gió, để nhắc nhở con cháu sống hiền lành, biết đủ và biết thương người.
HÀNH TRÌNH CỦA DẾ GIÓ
Ngày ấy, khi nắng vừa hong khô những giọt sương cuối cùng trên ngọn cỏ, Dế Gió rời khỏi hang đất nhỏ nằm bên bờ ruộng. Chú không rời đi vì chán chường, cũng chẳng vì tò mò nông nổi, mà bởi trong lòng chú luôn canh cánh một khát vọng: được đi xa để hiểu hơn về thế giới rộng lớn ngoài kia và hiểu chính bản thân mình.
Dế Gió vốn là một chú dế khỏe mạnh, đôi càng rắn chắc và đôi cánh óng ánh như được phủ một lớp sương bạc. Nhưng khác với nhiều bạn dế cùng trang lứa, chú không tự hào về sức mạnh của mình. Trong ánh mắt đen láy ấy luôn có nét trầm tư, như thể chú đã sớm hiểu rằng sức mạnh nếu không đi cùng lòng nhân hậu thì chỉ đem lại tổn thương.
Trên con đường phiêu lưu, Dế Gió gặp Bọ Ngựa – một chiến binh nghiêm nghị với dáng đứng thẳng tắp. Bọ Ngựa khoe về những trận chiến oai hùng của mình, giọng đầy kiêu hãnh. Dế Gió lắng nghe, nhưng trong lòng lại dấy lên một nỗi buồn mơ hồ. Chú chợt nhận ra rằng, không phải chiến thắng nào cũng mang lại niềm vui, và không phải kẻ mạnh nào cũng thực sự hạnh phúc.
Một buổi chiều, khi bầu trời nhuộm màu cam nhạt, Dế Gió nghe thấy tiếng kêu yếu ớt phát ra từ bụi cỏ ven đường. Đó là một chú Dế Nhỏ bị thương ở cánh, ánh mắt hoảng loạn và đầy sợ hãi. Không chút do dự, Dế Gió ở lại chăm sóc, tìm lá thuốc và che chở cho Dế Nhỏ suốt đêm dài lạnh lẽo. Trong khoảnh khắc ấy, chú cảm thấy lòng mình ấm áp lạ thường, như thể vừa tìm được một điều quý giá hơn mọi chuyến đi xa.
Nhưng hành trình nào cũng có thử thách. Một lần, vì bất cẩn, Dế Gió suýt trở thành mồi của một con Chim Sẻ. Trong giây phút sinh tử, chú mới thấm thía sự mong manh của kiếp sống nhỏ bé. Khi thoát nạn, Dế Gió đứng lặng rất lâu, lắng nghe nhịp tim mình dần ổn định. Chú hiểu rằng sự sống là món quà vô giá, và mỗi sinh linh đều đáng được trân trọng.
Sau nhiều ngày rong ruổi, Dế Gió trở về cánh đồng cũ. Mọi thứ dường như không thay đổi: dòng mương vẫn róc rách chảy, hàng cỏ non vẫn xanh mướt dưới nắng. Nhưng chính chú thì đã khác. Trong ánh mắt không còn là khát khao bồng bột của tuổi trẻ, mà là sự điềm tĩnh và bao dung của người đã trải qua thử thách.
Dế Gió bắt đầu kể cho các bạn dế nhỏ nghe về chuyến phiêu lưu của mình. Chú không kể nhiều về nguy hiểm, cũng chẳng khoe khoang chiến tích, mà chỉ nhẹ nhàng nói về tình bạn, lòng sẻ chia và những bài học rút ra từ sai lầm. Các bạn dế lắng nghe, ánh mắt long lanh, như thấy cả một thế giới rộng lớn đang mở ra trước mặt.
Đêm xuống, gió đồng thổi mát rượi. Dế Gió nằm trước cửa hang, ngước nhìn bầu trời đầy sao. Chú mỉm cười, lòng bình yên đến lạ. Chú hiểu rằng phiêu lưu không chỉ là đi thật xa, mà còn là hành trình trưởng thành trong tâm hồn. Và với Dế Gió, chuyến đi ấy sẽ còn tiếp diễn, không phải bằng những bước chân vội vã, mà bằng một trái tim biết yêu thương và thấu hiểu.
Quảng cáo
Bạn muốn hỏi bài tập?
