Quảng cáo
3 câu trả lời 56
Tôi sẽ giúp bạn viết một bài văn biểu cảm về cảm nghĩ của em về một người thân trong gia đình.Bạn có thể chọn người mà bạn yêu quý nhất (ví dụ: mẹ, cha, ông, bà, anh, chị).
Dưới đây là dàn ý và bài mẫu tham khảo về Người Mẹ. Em có thể thay đổi chi tiết để phù hợp với người thân mà em lựa chọn nhé!
🌻 Dàn Ý Bài Văn Biểu Cảm Về Người Mẹ
Phần
Nội dung
Gợi ý triển khai
Mở Bài
Giới thiệu về người thân và cảm xúc bao trùm
Giới thiệu Mẹ (tên/vai trò). Khẳng định tình cảm sâu sắc (yêu thương, biết ơn, kính trọng).
Thân Bài
Đi sâu vào cảm xúc và kỉ niệm
1. Hình ảnh và tính cách: Miêu tả sơ lược ngoại hình (ánh mắt, nụ cười) và phẩm chất (hiền dịu, kiên cường, chu đáo). 2. Tình yêu thương và sự hi sinh: Kể lại những kỉ niệm sâu sắc: Mẹ chăm sóc khi ốm, mẹ dạy bảo, mẹ thức khuya lo toan, những lời động viên. 3. Suy ngẫm về sự vất vả: Cảm nhận về sự vất vả, lo toan hằng ngày của Mẹ (những nếp nhăn, vết chai sạn trên bàn tay). 4. Cảm xúc thay đổi của bản thân: Em đã lớn lên và hiểu Mẹ hơn như thế nào.
Kết Bài
Khẳng định lại tình cảm và lời hứa
Khẳng định Mẹ là người quan trọng nhất. Lời hứa sẽ cố gắng học tập, sống tốt để Mẹ vui lòng.
💖 Bài Văn Biểu Cảm Mẫu: Cảm nghĩ về Mẹ
Mỗi người chúng ta đều có một nguồn yêu thương vô tận để dựa vào, và với em, nguồn yêu thương ấy chính là Mẹ – người phụ nữ lặng lẽ nhưng kiên cường nhất trong cuộc đời em. Mỗi khi nghĩ về Mẹ, lòng em lại dâng lên một cảm xúc vừa ấm áp vừa biết ơn sâu sắc, như một dòng suối mát lành tưới tắm tâm hồn.
Mẹ em không còn trẻ nữa. Dưới ánh điện vàng, những sợi tóc bạc đã điểm xuyết trên mái tóc đen óng ả, và đôi bàn tay ngày nào thon thả giờ đã in hằn những vết chai sạn của bao năm vất vả. Nhưng điều em yêu thương và ngưỡng mộ nhất ở Mẹ chính là ánh mắt. Dù ngoài kia bão tố cuộc đời có dữ dội đến đâu, ánh mắt Mẹ vẫn luôn dịu dàng, trìu mến, tiếp thêm cho em sức mạnh và niềm tin vô bờ.
Kỉ niệm về Mẹ là những chuỗi ngày không bao giờ dứt. Em nhớ nhất là những đêm em bị ốm. Cả thế giới dường như dừng lại, chỉ còn tiếng quạt quay đều và hơi ấm bàn tay Mẹ áp lên trán em. Mẹ thức trọn đêm, chẳng một lời than vãn, chỉ lặng lẽ thay khăn, pha thuốc. Lúc ấy, em nhận ra, tình yêu của Mẹ không phải là những lời nói hoa mĩ, mà là sự hi sinh thầm lặng được đong đầy bằng sự tận tụy và lo âu không ngơi nghỉ. Mẹ luôn là người lo lắng cho em từ bữa ăn, giấc ngủ, đến cả những câu chuyện buồn vui không tên trong cuộc sống. Mẹ dạy em cách đối nhân xử thế, dạy em phải sống trung thực, tử tế, và biết yêu thương.
Càng lớn, em càng hiểu được gánh nặng vô hình mà Mẹ đang mang trên vai. Đôi khi, em thấy Mẹ lặng lẽ ngồi một mình, ánh mắt xa xăm. Em biết, đó là những lúc Mẹ đang suy tính, đang lo toan cho tương lai của cả gia đình. Chính sự kiên cường và thầm lặng chịu đựng của Mẹ đã trở thành tấm gương sáng nhất để em noi theo. Những lời động viên của Mẹ, dù chỉ là câu nói đơn giản: "Cố lên con, Mẹ tin con làm được", cũng đủ sức mạnh nâng bước em qua mọi thử thách.
Mẹ ơi, có lẽ không có ngôn từ nào đủ đầy để diễn tả hết sự biết ơn và tình yêu thương mà con dành cho Mẹ. Mẹ là bến đỗ bình yên nhất, là ngôi nhà ấm áp nhất trong trái tim con. Con xin hứa sẽ luôn cố gắng học tập, rèn luyện bản thân để trưởng thành, sống có ích, trở thành niềm tự hào và là chỗ dựa vững chắc cho Mẹ khi Mẹ về già. Con yêu Mẹ nhiều lắm!
Mỗi người chúng ta đều có một nguồn yêu thương vô tận để dựa vào, và với em, nguồn yêu thương ấy chính là Mẹ – người phụ nữ lặng lẽ nhưng kiên cường nhất trong cuộc đời em. Mỗi khi nghĩ về Mẹ, lòng em lại dâng lên một cảm xúc vừa ấm áp vừa biết ơn sâu sắc, như một dòng suối mát lành tưới tắm tâm hồn.
Mẹ em không còn trẻ nữa. Dưới ánh điện vàng, những sợi tóc bạc đã điểm xuyết trên mái tóc đen óng ả, và đôi bàn tay ngày nào thon thả giờ đã in hằn những vết chai sạn của bao năm vất vả. Nhưng điều em yêu thương và ngưỡng mộ nhất ở Mẹ chính là ánh mắt. Dù ngoài kia bão tố cuộc đời có dữ dội đến đâu, ánh mắt Mẹ vẫn luôn dịu dàng, trìu mến, tiếp thêm cho em sức mạnh và niềm tin vô bờ.
Kỉ niệm về Mẹ là những chuỗi ngày không bao giờ dứt. Em nhớ nhất là những đêm em bị ốm. Cả thế giới dường như dừng lại, chỉ còn tiếng quạt quay đều và hơi ấm bàn tay Mẹ áp lên trán em. Mẹ thức trọn đêm, chẳng một lời than vãn, chỉ lặng lẽ thay khăn, pha thuốc. Lúc ấy, em nhận ra, tình yêu của Mẹ không phải là những lời nói hoa mĩ, mà là sự hi sinh thầm lặng được đong đầy bằng sự tận tụy và lo âu không ngơi nghỉ. Mẹ luôn là người lo lắng cho em từ bữa ăn, giấc ngủ, đến cả những câu chuyện buồn vui không tên trong cuộc sống. Mẹ dạy em cách đối nhân xử thế, dạy em phải sống trung thực, tử tế, và biết yêu thương.
Càng lớn, em càng hiểu được gánh nặng vô hình mà Mẹ đang mang trên vai. Đôi khi, em thấy Mẹ lặng lẽ ngồi một mình, ánh mắt xa xăm. Em biết, đó là những lúc Mẹ đang suy tính, đang lo toan cho tương lai của cả gia đình. Chính sự kiên cường và thầm lặng chịu đựng của Mẹ đã trở thành tấm gương sáng nhất để em noi theo. Những lời động viên của Mẹ, dù chỉ là câu nói đơn giản: "Cố lên con, Mẹ tin con làm được", cũng đủ sức mạnh nâng bước em qua mọi thử thách.
Mẹ ơi, có lẽ không có ngôn từ nào đủ đầy để diễn tả hết sự biết ơn và tình yêu thương mà con dành cho Mẹ. Mẹ là bến đỗ bình yên nhất, là ngôi nhà ấm áp nhất trong trái tim con. Con xin hứa sẽ luôn cố gắng học tập, rèn luyện bản thân để trưởng thành, sống có ích, trở thành niềm tự hào và là chỗ dựa vững chắc cho Mẹ khi Mẹ về già. Con yêu Mẹ nhiều lắm!
Bài văn biểu cảm về Bà Ngoại - Người Gieo Mầm Ấm Áp
Trong guồng quay vội vã của cuộc sống hiện đại, khi mà nhịp sống hối hả cuốn trôi bao điều quý giá, mỗi người chúng ta đều có một chốn neo đậu bình yên, nơi có những người thân yêu dang rộng vòng tay. Với tôi, chốn bình yên ấy mang tên Bà Ngoại, người phụ nữ đã vun đắp nên cả một góc trời tuổi thơ hồn nhiên và trong trẻo.
Bà ngoại tôi năm nay đã gần tám mươi, một con số gợi lên biết bao thăng trầm của cuộc đời. Bà không còn cao nữa, dáng người đã hơi khòm xuống, tựa như cây đa già xù xì bám rễ sâu vào lòng đất mẹ. Mái tóc bà giờ đây đã bạc trắng như cước, điểm xuyết trên khuôn mặt là những nếp nhăn sâu hun hút, mỗi nếp hằn lại như một trang sử kể về những năm tháng bà đã gánh vác gia đình. Thế nhưng, điều khiến tôi xúc động nhất, điều khiến bà tôi đẹp mãi trong tâm trí tôi, chính là đôi mắt hiền từ. Đôi mắt ấy dù đã mờ đục theo năm tháng, nhưng mỗi khi nhìn tôi, chúng lại sáng lên một thứ ánh sáng dịu dàng, chan chứa bao dung, như thể tất cả yêu thương trên đời này đều được bà chắt lọc lại trong ánh nhìn ấy.
Tôi yêu nụ cười của bà, một nụ cười không cần tô vẽ, giản dị mà ấm áp vô cùng. Khi bà cười, khuôn mặt bà như được thắp sáng, những nếp nhăn giãn ra, và tôi cảm nhận được một nguồn năng lượng an lành lan tỏa. Tôi nhớ những buổi chiều hè, khi tôi còn bé tí, bà thường ngồi hiên nhà, tay thoăn thoắt xe chỉ, đan lát, miệng ngân nga những điệu dân ca cổ. Tiếng hát ấy không cần cao xa, chỉ là những âm điệu mộc mạc, nhưng lại là lời ru ngọt ngào nhất đưa tôi vào giấc ngủ bình yên. Bên cạnh bà, tôi không bao giờ sợ hãi bóng tối hay những điều xa lạ ngoài kia, vì bà như một ngọn hải đăng vững chãi giữa biển khơi cuộc đời.
Bà ngoại tôi là một người phụ nữ của tình yêu thương vô bờ bến. Bà chẳng dạy tôi những triết lý cao siêu, mà bà dạy tôi bằng hành động. Tôi nhớ nhất cái lần tôi bị ngã gãy tay khi đang chơi đùa ngoài sân. Cả nhà đều lo lắng, nhưng chính bàn tay bà, dù gầy guộc, chai sạn vì năm tháng làm vườn, lại dịu dàng nâng niu vết thương của tôi. Bàn tay ấy xoa dịu nỗi đau thể xác, xoa dịu cả nỗi sợ hãi trong lòng tôi. Bà không bao giờ la mắng tôi dù tôi có nghịch ngợm hay làm vỡ món đồ nào đó. Thay vào đó, bà nhẹ nhàng phân tích, chỉ cho tôi thấy giá trị của sự cẩn thận và trách nhiệm. Bà đã dạy tôi bài học đầu tiên về lòng nhân ái khi thấy bà sẵn lòng chia sẻ những đồng tiền ít ỏi của mình cho những người ăn xin ven đường. Tôi học được từ bà sự sẻ chia, lòng trắc ẩn và cách sống không ích kỷ.
Những ký ức về bà cứ đan dệt nên bức tranh tuổi thơ tôi. Tôi nhớ những trưa hè nằm dưới bóng cây khế, nghe bà kể chuyện Tấm Cám, Thạch Sanh, hay những câu chuyện bà tự mình trải nghiệm trong thời chiến tranh gian khó. Qua lời kể của bà, tôi hiểu được giá trị của hòa bình, của sự lao động cần cù và lòng kiên trung. Bà không chỉ là bà, bà còn là cuốn sách lịch sử sống động nhất mà tôi từng được đọc.
Giờ đây, khi tôi đã lớn hơn, ít có thời gian về thăm bà thường xuyên như trước, nhưng hình bóng bà vẫn là chiếc la bàn dẫn lối tôi đi. Mỗi lần đối diện với khó khăn hay sự bối rối trong cuộc sống, tôi lại nhớ đến dáng hình còng lưng kiên cường của bà, và tự nhiên có thêm nghị lực để bước tiếp. Tình yêu thương của bà không đòi hỏi, không điều kiện, nó chỉ đơn thuần là sự hiện diện vĩ đại, âm thầm nhưng luôn bao bọc, nâng đỡ tâm hồn tôi.
Tôi biết, thời gian là dòng sông không ngừng chảy, và bà ngoại rồi sẽ phải rời xa tôi. Nhưng những bài học, những kỷ niệm và đặc biệt là tình yêu vô bờ mà bà đã trao tặng sẽ là hành trang quý giá nhất theo tôi suốt cuộc đời. Tôi chỉ ao ước sao thời gian trôi chậm lại, để tôi có thêm thật nhiều khoảnh khắc được ngả đầu vào vai bà, được nghe bà kể chuyện và được phụ bà làm những công việc nhỏ trong vườn. Bà ngoại ơi, cháu yêu bà nhiều lắm! Cảm ơn bà vì đã là điểm tựa ấm áp nhất trong cuộc đời cháu.
Quảng cáo
Bạn muốn hỏi bài tập?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
74596 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
60743 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
53354 -
52948
-
Đã trả lời bởi chuyên gia
40432 -
39883
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
37555 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
34517
