Quảng cáo
2 câu trả lời 72
Trong cuộc sống, có những con người chỉ xuất hiện rất bình dị nhưng lại để lại trong ta những cảm xúc khó quên. Với tôi, đó chính là bà ngoại – người đã gắn liền với một sự việc khiến tôi nhớ mãi mỗi khi nghĩ về tuổi thơ của mình.
Tôi còn nhớ như in buổi chiều hè năm ấy. Tôi bị ngã khi đang tập đi xe đạp ở sân trước nhà. Đầu gối rướm máu, chiếc xe đổ nghiêng một góc, còn tôi chỉ biết ngồi ôm chân khóc nức nở. Giữa cái nắng oi bức, bóng dáng bà ngoại từ trong nhà tất bật chạy ra. Bà không mắng, không hỏi nhiều, chỉ nhẹ nhàng đỡ tôi dậy, phủi từng hạt bụi trên quần áo rồi ôm tôi vào lòng. Tôi còn nghe rõ mùi mồ hôi quen thuộc của bà – mùi của những tháng ngày lam lũ.
Khi bà rửa vết thương cho tôi, đôi bàn tay gầy guộc run run vì lo lắng. Bà thổi vào vết xước như thể muốn xua đi tất cả đau đớn của tôi. Bà nói:
“Không sao đâu cháu, ngã rồi thì đứng dậy. Có bà ở đây.”
Câu nói ấy, lúc nhỏ tôi chỉ nghe rồi quên, nhưng càng lớn lên tôi càng thấm thía. Bà như một điểm tựa ấm áp, luôn đứng phía sau động viên tôi mỗi khi tôi mệt mỏi hay thất bại. Sau hôm đó, bà vẫn kiên nhẫn nắm yên sau chiếc xe, dìu tôi tập từng vòng một dù đôi chân bà đã không còn vững. Nhờ có bà, tôi mới đủ can đảm để tiếp tục, để rồi một ngày có thể tự tin đạp xe bon bon trên đường.
Giờ đây, mỗi khi nhìn thấy ai đó tập xe, tôi lại nhớ đến bà, nhớ đến buổi chiều mùa hè ấy – một sự việc nhỏ bé nhưng đầy yêu thương. Bà không còn khỏe như trước, đôi mắt mờ dần, bước chân chậm lại, nhưng tình yêu bà dành cho tôi thì vẫn vẹn nguyên như thuở nào.
Tôi hiểu rằng sẽ chẳng bao giờ có thể đáp lại hết tình thương của bà. Điều duy nhất tôi có thể làm là cố gắng trưởng thành, sống tốt hơn từng ngày để bà yên lòng. Và mỗi khi gặp khó khăn, tôi lại tự nhủ: phải đứng dậy, bởi ngày xưa, bà đã dạy tôi như thế.
Trong cuộc đời mỗi con người, ai cũng có những người để nhớ, để trân trọng, và với tôi, đó là thầy Ngọc – người thầy đã đồng hành cùng chúng tôi suốt những năm tháng học trò.
Thầy không chỉ là người truyền thụ kiến thức, mà còn là người truyền cảm hứng sống. Tôi vẫn nhớ hình ảnh thầy đứng trước bảng, ánh mắt ấm áp và giọng nói nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, khiến cả lớp im lặng chăm chú lắng nghe. Thầy luôn kiên nhẫn giải thích từng bài tập, từng khái niệm một cách tỉ mỉ, không bao giờ bỏ mặc chúng tôi khi còn bỡ ngỡ.
Điều khiến tôi kính phục nhất là lòng tận tụy của thầy. Dù trời nắng gắt hay mưa tầm tã, thầy vẫn đến lớp đúng giờ, mang theo nụ cười hiền và lời động viên. Có lần tôi gặp khó khăn trong việc học, thầy không trách móc mà nhẹ nhàng động viên: “Học là hành trình, đừng sợ vấp ngã, hãy đứng lên và tiếp tục.” Những lời nói ấy, tưởng đơn giản nhưng lại như ngọn đèn soi sáng con đường của tôi.
Không chỉ dạy chữ, thầy còn dạy chúng tôi cách làm người. Thầy dạy về sự kiên nhẫn, về lòng nhân ái, về giá trị của việc sống tử tế và biết trân trọng những gì mình đang có. Mỗi lần nghĩ về thầy, tôi lại cảm thấy may mắn vì có một người dẫn đường như thế trong quãng đời tuổi trẻ.
Thầy Ngọc – với tôi, không chỉ là một người thầy, mà là một hình ảnh đáng quý, một tấm gương để tôi học tập và noi theo. Và trong trái tim tôi, những bài học, những lời dạy và cả tình cảm ấm áp của thầy sẽ mãi tồn tại, như một ký ức đẹp không bao giờ phai nhạt.
Quảng cáo
Bạn cần hỏi gì?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
74596 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
60743 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
53354 -
52948
-
Đã trả lời bởi chuyên gia
40432 -
39883
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
37555 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
34517
