Quảng cáo
2 câu trả lời 131
1. Bình tĩnh và xử lý vết thương:
Ưu tiên hàng đầu là sự sống. Tôi sẽ cố gắng giữ bình tĩnh tối đa, tự sơ cứu vết thương do mảnh ăng-ten xuyên qua người và dùng keo y tế để bịt kín bộ đồ phi hành gia bị rách. Sống sót về mặt y tế là điều kiện tiên quyết cho mọi hành động tiếp theo.
2. Đánh giá tình hình và kiểm kê nguồn lực:
Sau khi vết thương ổn định, tôi sẽ tiến hành kiểm tra mọi thứ còn lại trong căn Háp (Hab) và tàu đổ bộ (MAV) bị hỏng. Tôi cần biết chính xác mình có bao nhiêu thực phẩm, nước, oxy, pin năng lượng mặt trời, thiết bị khoa học, và quan trọng nhất là không có MAV (phương tiện trở về Trái Đất).
3. Lập kế hoạch sinh tồn chi tiết:
Với những gì đã kiểm kê được, tôi sẽ:
Tiết kiệm nguồn lực: Cân đo đong đếm khẩu phần ăn, sử dụng điện, nước và oxy một cách cực kỳ tiết kiệm.
Tìm cách liên lạc: Dù biết khó khăn, tôi sẽ cố gắng tìm cách sửa chữa thiết bị liên lạc hoặc chế tạo một thiết bị tạm thời để gửi tín hiệu về NASA hoặc tàu Hermes.
Tìm kiếm sự sống: Dựa trên kiến thức khoa học của một nhà thực vật học, tôi sẽ tìm cách trồng trọt hoặc tận dụng mọi khả năng để tạo ra thức ăn và duy trì nguồn nước.
4. Giữ vững tinh thần:
Việc ghi chép nhật trình không chỉ là báo cáo mà còn là cách để tôi giữ tỉnh táo, giải tỏa tâm lý và duy trì hy vọng. Tôi sẽ tự nhủ rằng mình là một nhà khoa học và có đủ kiến thức để đối mặt với thử thách này.
Tóm lại, ở trong hoàn cảnh đó, tôi sẽ không chìm vào tuyệt vọng mà ngay lập tức kích hoạt chế độ sinh tồn, sử dụng mọi kiến thức khoa học và sự kiên cường của mình để tìm kiếm cơ hội sống sót, dù là nhỏ nhất.
- Sốc và cô đơn tột cùng: Tôi vừa tỉnh dậy sau cơn bão khủng khiếp và nhận ra mình bị bỏ lại một mình trên Sao Hỏa. Cảm giác đầu tiên là sự bàng hoàng, cô đơn và tuyệt vọng khi thấy MAV (Phương tiện bay lên sao Hỏa) đã biến mất, và không có dấu hiệu của phi hành đoàn.
- Nhận thức rõ tình hình nguy cấp: Tôi nhanh chóng hiểu ra vấn đề của mình: nguồn thức ăn và nước uống có hạn, không có cách nào liên lạc với Trái Đất, và sự sống của tôi đang bị đe dọa nghiêm trọng bởi môi trường khắc nghiệt.
- Quyết tâm sinh tồn: Mặc dù tình thế gần như vô vọng, tôi vẫn nung nấu ý chí phải sống sót. Tôi không chấp nhận cái chết dễ dàng và tự nhủ phải sử dụng mọi kiến thức khoa học và kỹ năng kỹ thuật của mình để kéo dài sự sống.
- Tư duy giải quyết vấn đề: Thay vì chỉ than vãn hay chìm vào tuyệt vọng, đầu óc tôi bắt đầu hoạt động, vạch ra các vấn đề cần giải quyết: thức ăn, nước, không khí, liên lạc và nhiệt độ. Tôi bắt đầu ghi nhật trình để tổ chức suy nghĩ và giữ vững tinh thần.
- Kiểm tra vết thương và nguồn cung cấp: Việc đầu tiên tôi làm là sơ cứu vết thương của mình (một thanh ăng-ten đã đâm vào bụng) và kiểm tra tình trạng của bộ đồ du hành và căn cứ (Hab).
- Lập bảng kiểm kê: Tôi sẽ tiến hành kiểm kê chi tiết tất cả các nguồn lực có sẵn: lương thực, nước, oxy, thiết bị khoa học, phụ tùng thay thế và các công cụ trong Hab.
- Đánh giá các hệ thống sống còn: Tôi kiểm tra chức năng của máy tạo oxy, máy tái chế nước và hệ thống điều hòa nhiệt độ để đảm bảo chúng hoạt động ổn định.
- Lập kế hoạch sinh tồn ban đầu: Dựa trên lượng lương thực ít ỏi (chỉ đủ cho khoảng một năm), tôi nhận ra vấn đề lớn nhất là thức ăn. Tôi bắt đầu nghĩ đến việc trồng trọt khoai tây bằng cách sử dụng đất sao Hỏa và chất thải của phi hành đoàn làm phân bón.
- Bắt đầu ghi nhật trình: Tôi bắt đầu ghi lại mọi hoạt động, suy nghĩ và kế hoạch của mình vào nhật trình của phi hành đoàn. Đây là một cách để ghi lại những ngày cuối cùng nếu thất bại, và quan trọng hơn, để giữ cho tâm trí mình bận rộn và có mục tiêu.
Quảng cáo
Bạn cần hỏi gì?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
74782 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
61046 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
53894 -
53022
-
Đã trả lời bởi chuyên gia
40500 -
40009
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
37794 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
34564
