1.một trăm năm khi ta hóa biển cả
một thiên niên kỷ ta hòa vào đại dương
ta yêu nàng hỡi bông hoa xứ lạ
ngàn năm nữa,vẫn yêu đến lạ thường...
2.ba đồng một mớ đau thương
tôi xin mua hết gió sương đời người
để người luôn nở nụ cười
tán gia,bại sản tôi lười quan tâm...
Quảng cáo
5 câu trả lời 280
* Dưới đây là bài phân tích nội dung và nghệ thuật của hai đoạn thơ bạn nêu – mỗi đoạn đều mang đậm chất trữ tình và chiều sâu suy tưởng:
1. Phân tích đoạn thơ thứ nhất:
“Một trăm năm khi ta hóa biển cả
Một thiên niên kỷ ta hòa vào đại dương
Ta yêu nàng hỡi bông hoa xứ lạ
Ngàn năm nữa, vẫn yêu đến lạ thường...”
+ Nội dung:
- Đây là đoạn thơ đậm chất lãng mạn và siêu thực, thể hiện một tình yêu vĩnh cửu, vượt thời gian.
- Mở đầu là hình ảnh biển cả và đại dương, tượng trưng cho sự bao la, vĩ đại – gợi ra tầm vóc và độ sâu rộng của tình cảm.
- Cách dùng mốc thời gian “một trăm năm”, “một thiên niên kỷ”, “ngàn năm nữa” cho thấy tình yêu này không chỉ là cảm xúc thoáng qua, mà là khát vọng gắn bó vĩnh hằng.
- Hình ảnh “bông hoa xứ lạ” gợi lên vẻ đẹp bí ẩn, cuốn hút của người con gái – là lý do khiến tình yêu trở nên “lạ thường”.
+ Nghệ thuật:
- Phép phóng đại (cường điệu thời gian: trăm năm – ngàn năm – thiên niên kỷ) tạo cảm giác trường tồn, bất diệt.
- Hình ảnh ẩn dụ “biển cả”, “đại dương” làm tình yêu trở nên lớn lao, bao phủ mọi giới hạn.
- Câu kết "vẫn yêu đến lạ thường" là một cú chốt giàu cảm xúc, khắc sâu ấn tượng về một tình yêu mãnh liệt, đầy thủy chung và huyền diệu.
2. Phân tích đoạn thơ thứ hai:
“Ba đồng một mớ đau thương
Tôi xin mua hết gió sương đời người
Để người luôn nở nụ cười
Tán gia, bại sản tôi lười quan tâm...”
+ Nội dung:
- Đây là đoạn thơ mang tính hi sinh và nhân văn sâu sắc. Nhân vật trữ tình thể hiện một mong muốn được gánh lấy mọi khổ đau, để người mình yêu thương có thể sống vui vẻ, hạnh phúc.
- Câu thơ “Ba đồng một mớ đau thương” vừa bình dị, vừa chua chát – gợi cảm giác đời người có quá nhiều khổ đau nhưng lại bị xem nhẹ, như một món hàng bán ngoài chợ.
- “Tôi xin mua hết gió sương đời người” – là cách nói ẩn dụ cho việc muốn gánh hết mọi khó khăn, mất mát, va vấp của người khác về mình.
- “Tán gia bại sản tôi lười quan tâm” – thể hiện một tấm lòng vị tha tuyệt đối, không màng tổn thất cá nhân, miễn là người kia được bình an, hạnh phúc.
+ Nghệ thuật:
- Ngôn ngữ bình dân, gần gũi nhưng giàu chiều sâu (“ba đồng”, “mớ”, “tán gia bại sản”) → tạo cảm giác thân thuộc và đời thường.
- Nghịch lý nghệ thuật: “tán gia, bại sản” – điều người ta thường sợ nhất – lại “lười quan tâm” → nhấn mạnh sự hi sinh, tình cảm vô điều kiện.
- Giọng thơ nhẹ nhàng mà cảm động, thể hiện nội tâm sâu sắc, nhân ái.
+ Tổng kết:
Hai đoạn thơ – tuy khác nhau về chủ đề (một bên là tình yêu vĩnh cửu, một bên là sự hi sinh cao cả) – nhưng đều thể hiện tấm lòng sâu sắc của con người trong những mối quan hệ thiêng liêng: tình yêu, tình thương.
=> Cả hai đều sử dụng ngôn ngữ hình ảnh và cảm xúc mạnh, mang đến cho người đọc sự đồng cảm và rung động.
ko biết
Bài mang ý nghĩa ....
Phân tích câu 1: "một trăm năm khi ta hóa biển cả một thiên niên kỷ ta hòa vào đại dương ta yêu nàng hỡi bông hoa xứ lạ ngàn năm nữa,vẫn yêu đến lạ thường..."
Khái quát:
Đoạn thơ thể hiện tình yêu mãnh liệt, vĩnh cửu, có khả năng vượt qua cả thời gian và sự thay đổi của tự nhiên.
"Một trăm năm khi ta hóa biển cả":
Biểu trưng cho thời gian dài đằng đẵng, gắn liền với hình tượng "biển cả" - biểu tượng của sự vô tận, vĩnh cửu và mạnh mẽ.
"Một thiên niên kỷ ta hòa vào đại dương":
Sự mở rộng không gian và thời gian lên tầm vĩ đại hơn, tình yêu sâu sắc đến mức có thể tan biến vào không gian rộng lớn, vĩnh hằng của đại dương.
"Ta yêu nàng hỡi bông hoa xứ lạ":
Nàng là "bông hoa xứ lạ" – dù ở nơi đâu, có vẻ ngoài khác biệt, tình yêu của "ta" vẫn luôn hướng về nàng với sự trân trọng, yêu quý.
"Ngàn năm nữa, vẫn yêu đến lạ thường":
Khẳng định tính vĩnh cửu của tình yêu, vượt qua cả những giới hạn về thời gian, thậm chí là hàng ngàn năm, tình yêu vẫn giữ nguyên sự nồng nàn và tha thiết.
Phân tích câu 2: "ba đồng một mớ đau thương tôi xin mua hết gió sương đời người để người luôn nở nụ cười tán gia,bại sản tôi lười quan tâm..."
Khái quát:
Đoạn thơ bộc lộ một tình yêu vị tha, sẵn sàng hy sinh tất cả những gian khổ, mất mát của cuộc đời để đổi lấy hạnh phúc và nụ cười cho người yêu.
"Ba đồng một mớ đau thương tôi xin mua hết gió sương đời người":
"Ba đồng một mớ đau thương" là cách nói giảm nhẹ về những cay đắng, gian truân trong cuộc đời. "Gió sương đời người" ám chỉ những khó khăn, thử thách, vất vả của cuộc đời. Người nói sẵn sàng gánh chịu tất cả những điều đó thay cho người mình yêu.
"Để người luôn nở nụ cười":
Mục đích cao cả của sự hy sinh là để người mình yêu luôn hạnh phúc, vui vẻ.
"Tán gia, bại sản tôi lười quan tâm":
Nhấn mạnh mức độ hy sinh vô bờ bến. Dù có mất mát tài sản, danh tiếng, người nói cũng không màng đến, không quan tâm đến những điều đó, chỉ quan tâm đến hạnh phúc của người yêu.
Kết luận chung:
Cả hai câu thơ đều là biểu hiện của một tình yêu đầy khao khát, nồng nàn và mãnh liệt, thể hiện qua những hình ảnh thơ ca giàu sức gợi của Xuân Quỳnh. Sự kết hợp giữa "biển cả" và "đại dương" ở câu đầu, cùng với sự hy sinh cao cả "tán gia bại sản" ở câu sau, làm nổi bật vẻ đẹp và chiều sâu của tình yêu lãng mạn, son sắt trong thơ ca hiện đại Việt Nam
Quảng cáo
Bạn muốn hỏi bài tập?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Hỏi từ APP VIETJACK52970
-
52885
-
39779
-
Hỏi từ APP VIETJACK37277
