Viết đoạn văn nghị luận ( khoảng 200 chữ ) phân tích đặc điểm nghệ thuật của đoạn trích Thương quá rau răm của Nguyễn Ngọc Tư
Ông Tư Mốt chỉ cái dãi xanh mù mù trong mưa, bảo cù lao Mút Cà Tha kìa. Văn ờ, nói thấy xa quá chú ha. Ông cười, gạt ngang, xa gì, đây tới đó mấy hồi. Rồi chiếc xuồng máy nhỏ mong manh rập rờn đi trong giông gió. Người thành phố ngồi ngấm cái “mấy hồi” của ông già, mừng tủi thấy màu xanh cây cỏ cù lao đã thẫm trước mắt (mà sau mới biết mình mừng hụt). Mưa dịu lại, hạt nhỏ rức nhưng gió mạnh lên, thổi xà quần , không biết đâu là chiều hướng. Ông Tư quăng cho Văn cái can nhựa còn ít xăng, bảo, tới khúc “mức” nghen, coi chừng lật xuồng. Mà, có kịp coi gì, Văn thấy mình ngã ập xuống nước, hành lý trôi mất, lên tới bờ anh chỉ còn trụi trơ bộ đồ đang mặc. Ông Tư kè chiếc xuồng vô sau, dậm chân dậm cẳng bứt đầu gãi tóc như thể mình vừa lỡ tay làm nên cơn giông chiều nay. Bởi ông biết rằng, mưa gió kia, sóng nước mênh mông kia và cả màu chiều đang lịm dần kia sẽ làm cho người bác sĩ trẻ nầy thất vọng. Bác sĩ thứ sáu về làm việc ở trạm xá cù lao. Năm người trước đã ra đi, đi vì không chịu nổi thiếu thốn. Và buồn.
Cù lao Mút Cà Tha nằm gần cuối sông Dài, trên nó một chút có một nhánh sông khác rẽ về phía mặt trời, rộn rịp được đoạn đó rồi thôi. Mút Cà Tha nằm hiu hắt, lâu lâu mới thấy bóng dáng một con tàu lớ ngớ chạy vào rồi lại tẽn tò quay ra vì lầm đường, vì không biết đằng sau cù lao, sông cụt. Ngó sông vắng vẻ quá trời buồn, nhìn cảnh cù lao còn buồn hơn. Buồn từ mùi ổi chín phảng phất trong vườn, từ giọng người ới lên một tiếng rồi bặt, dư âm còn thâm u trên các ngọn cây, tiếng cạo cơm cháy xa vẳng trong nắng chiều… Từ mé rừng mắm chống lở đất phía bên nầy, đi hết vườn cây nầy gặp được một căn nhà thì lại tiếp đến vườn cây trái khác. Cuối cùng là bãi bồi, dây khoai lang bò xùm xòa phủ kín đất. Bóng người ẩn hiện dọn cỏ dưới các gốc cây […].
Quảng cáo
2 câu trả lời 1906
Đoạn trích "Thương quá rau răm" của Nguyễn Ngọc Tư nổi bật với lối miêu tả chân thực, đậm chất Nam Bộ, thể hiện qua ngôn ngữ giản dị, giàu hình ảnh và cảm xúc. Tác giả sử dụng nhiều từ ngữ địa phương ("dãi xanh mù mù", "mấy hồi", "rập rờn", "xà quần", "mức", "dậm chân dậm cẳng", "tẽn tò", "ới lên một tiếng rồi bặt", "xùm xòa") tạo nên một không gian văn hóa đặc trưng, gần gũi với đời sống sông nước miền Tây.
Đặc biệt, ngòi bút của Nguyễn Ngọc Tư tập trung khắc họa vẻ đẹp vừa hoang sơ, vừa buồn vắng của cù lao Mút Cà Tha. Thiên nhiên hiện lên qua những chi tiết gợi cảm xúc: "dãi xanh mù mù trong mưa", "sóng nước mênh mông", "màu chiều đang lịm dần", "mùi ổi chín phảng phất", "tiếng người ới lên một tiếng rồi bặt", "bóng người ẩn hiện dọn cỏ". Sự tương phản giữa sự mong manh của chiếc xuồng máy và sự dữ dội của giông gió, giữa sự rộn rịp của nhánh sông rồi lại sự hiu hắt của Mút Cà Tha, làm nổi bật sự khắc nghiệt và cô tịch của vùng đất này.
Bên cạnh đó, đoạn trích còn thể hiện sự quan sát tinh tế tâm lý nhân vật. Thái độ lạc quan, giản dị của ông Tư Mốt ("xa gì, đây tới đó mấy hồi") đối lập với sự háo hức rồi thất vọng của người thành phố. Hành động "dậm chân dậm cẳng bứt đầu gãi tóc" của ông Tư cho thấy sự thấu hiểu và xót xa cho những khó khăn mà người bác sĩ trẻ sắp phải đối mặt. Qua đó, tác giả gợi lên một cách nhẹ nhàng nhưng sâu sắc những thiếu thốn vật chất và tinh thần ở vùng quê nghèo, đồng thời thể hiện sự đồng cảm sâu sắc với những người trí thức trẻ mang nhiệt huyết về công tác ở những nơi gian khó.
Quảng cáo
Bạn muốn hỏi bài tập?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
5596
-
5086
-
5018
-
3353
