Quảng cáo
2 câu trả lời 239
Bài văn biểu cảm về con người
Tình mẹ
Trong suốt cuộc đời, mỗi người đều có những ký ức đặc biệt về mẹ. Mẹ không chỉ là người sinh thành mà còn là người yêu thương, hy sinh vô điều kiện để chăm sóc chúng ta. Tình mẹ là một tình cảm thiêng liêng và sâu sắc, không gì có thể diễn tả hết được.
Mẹ tôi là người phụ nữ tần tảo, hiền hậu, nhưng cũng rất mạnh mẽ. Suốt bao năm tháng, mẹ luôn là chỗ dựa vững chắc cho cả gia đình. Dù cuộc sống có khó khăn, vất vả đến đâu, mẹ vẫn luôn nở nụ cười ấm áp, động viên chúng tôi vượt qua mọi thử thách. Tôi nhớ những buổi tối mẹ thức khuya dọn dẹp nhà cửa, lo lắng cho chúng tôi từng bữa ăn, giấc ngủ, đôi khi mệt mỏi nhưng chưa bao giờ mẹ than vãn.
Mẹ là người tôi ngưỡng mộ nhất, vì mẹ dạy tôi biết yêu thương, biết chia sẻ và trân trọng những gì mình có. Mẹ luôn bảo tôi rằng, trong cuộc sống này, dù có gặp bao nhiêu khó khăn, thì tình yêu thương và lòng kiên trì sẽ giúp chúng ta vượt qua tất cả. Và mẹ chính là minh chứng sống động nhất cho những lời dạy ấy.
Tình mẹ, dù không phải lúc nào cũng thể hiện bằng lời nói, nhưng nó luôn hiện hữu trong từng hành động, từng cử chỉ. Mẹ yêu thương chúng tôi bằng cả tấm lòng, không bao giờ tính toán, không đòi hỏi điều gì. Chỉ cần chúng tôi khỏe mạnh, học giỏi, là mẹ đã cảm thấy hạnh phúc rồi.
Mẹ là nguồn động viên lớn nhất trong cuộc đời tôi. Tôi sẽ mãi ghi nhớ công lao của mẹ và cố gắng trở thành một người tốt như mẹ mong muốn. Dù sau này có đi đâu, làm gì, tình mẹ sẽ luôn là ngọn lửa soi đường, giúp tôi vững vàng trong mọi bước đi.
Bài văn biểu cảm về sự việc
Ngày đầu tiên đi học
Ngày đầu tiên đi học là một ngày tôi sẽ không bao giờ quên. Đó là một ngày đặc biệt, đánh dấu sự chuyển mình từ tuổi thơ sang một chặng đường mới trong cuộc đời. Sáng hôm ấy, trời trong xanh, gió mát lành, tôi cùng mẹ chuẩn bị những đồ vật cần thiết cho ngày khai giảng đầu tiên của tôi.
Khi đến trường, tôi cảm thấy có chút lo lắng và bỡ ngỡ. Trường mới, thầy cô mới, bạn bè mới, tất cả đều khiến tôi cảm thấy một chút sợ hãi. Tuy nhiên, khi bước vào lớp, mọi lo lắng ấy dần tan biến. Cô giáo hiền hậu, nở nụ cười tươi rói chào đón chúng tôi. Các bạn cùng lớp cũng rất thân thiện, nhanh chóng làm quen và trò chuyện với tôi.
Điều làm tôi ấn tượng nhất trong ngày hôm đó là buổi lễ khai giảng. Khi quốc ca vang lên, tôi thấy lòng mình trào dâng cảm xúc tự hào. Lần đầu tiên trong đời tôi đứng dưới cờ Tổ quốc, hát bài quốc ca, tôi cảm nhận được sự thiêng liêng của khoảnh khắc đó. Sau buổi lễ, cô giáo dẫn chúng tôi vào lớp học, bắt đầu những bài học đầu tiên. Những dòng chữ trên bảng, những tiếng nói của cô giáo, tất cả đều mới mẻ và đầy hứng khởi.
Mặc dù ngày đầu tiên đầy bỡ ngỡ, nhưng tôi cảm nhận được niềm vui và sự háo hức khi được học hỏi những điều mới. Buổi chiều, mẹ đến đón tôi về, tôi không thể giấu nổi niềm vui trong lòng. Tôi kể cho mẹ nghe về những điều thú vị trong ngày đầu tiên đi học, về những người bạn mới và những bài học đầu tiên.
Ngày đầu tiên đi học đã để lại trong tôi nhiều kỷ niệm đẹp. Đó là một cột mốc quan trọng, là bước khởi đầu cho hành trình học tập của tôi. Mỗi lần nhớ về ngày hôm ấy, tôi lại cảm thấy tự hào và biết ơn vì mình đã có một ngày đầu tiên tuyệt vời như vậy.
Cuộc sống luôn đầy ắp những con người với những câu chuyện và hoàn cảnh khác nhau. Mỗi người đều mang trong mình một vẻ đẹp riêng, những phẩm chất đáng quý mà đôi khi chỉ khi ta nhìn từ một góc độ nào đó, ta mới có thể cảm nhận hết được. Và một trong những con người mà tôi cảm thấy rất đặc biệt chính là bà tôi.
Bà tôi đã sống cả một cuộc đời dài, trải qua bao khó khăn, gian khổ, nhưng bà vẫn luôn giữ cho mình một trái tim ấm áp, yêu thương và một nghị lực phi thường. Dù đã ở tuổi ngoài 80, mái tóc bạc phơ và đôi mắt không còn sáng như trước, bà vẫn luôn vui vẻ, yêu đời. Bà không chỉ là người đã nuôi dưỡng tôi từ thuở nhỏ, mà còn là người bạn tri kỷ, người thầy dạy tôi về những giá trị giản dị của cuộc sống.
Bà có một giọng nói dịu dàng, ấm áp, mỗi lần bà kể cho tôi nghe về những ngày tháng tuổi trẻ, về những kỷ niệm thời chiến tranh, tôi lại nghe như thể những câu chuyện ấy vừa mới xảy ra ngày hôm qua. Bà luôn nhắc tôi rằng: "Cuộc sống này ngắn ngủi, con hãy trân trọng những gì mình có, và luôn sống thật tử tế với mọi người". Những lời bà nói như những hạt giống được gieo vào tâm hồn tôi, để rồi mỗi ngày, tôi lại thêm yêu cuộc sống, thêm biết ơn những gì mình đã nhận được.
Nhìn bà, tôi học được cách sống kiên cường và không bao giờ bỏ cuộc trước những khó khăn, thử thách. Bà đã từng phải gánh vác rất nhiều trách nhiệm, từ việc nuôi dưỡng cả gia đình, chăm sóc ông tôi lúc ông ốm yếu, cho đến việc làm mọi công việc trong nhà. Nhưng bà chưa bao giờ phàn nàn hay trách móc số phận. Thái độ sống lạc quan và tấm lòng bao la của bà là tấm gương sáng để tôi học hỏi và noi theo.
Bà không chỉ là người tôi yêu quý mà còn là người tôi luôn cảm thấy biết ơn nhất trong cuộc đời này. Dù cuộc sống có thay đổi như thế nào, hình ảnh của bà trong trái tim tôi mãi mãi không phai mờ. Bà chính là nguồn động lực để tôi tiếp tục vươn lên, dù có bao nhiêu thử thách phía trước.
Hôm nay, tôi không thể quên được một sự việc đặc biệt đã xảy ra vào buổi sáng, khi tôi tình cờ chứng kiến một hành động vô cùng ấm lòng. Trong khi đang đứng đợi xe buýt ở trạm, tôi nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đứng gần đó, tay cầm một túi đồ ăn sáng. Lúc này, một cụ bà từ phía bên kia đường bước sang, tay cầm một chiếc gậy và dáng đi khập khiễng. Cụ bà dừng lại, nhìn xung quanh như thể đang tìm kiếm một ai đó.
Đột nhiên, người phụ nữ kia tiến lại gần cụ bà, cầm chiếc gậy giúp cụ và mỉm cười: "Bà ơi, bà đi đâu để cháu giúp?". Cụ bà nhìn người phụ nữ, ánh mắt sáng lên vẻ biết ơn, nhưng cũng có chút ngỡ ngàng. Sau một lúc, người phụ nữ nhẹ nhàng dẫn cụ bà ra xe buýt, giúp bà lên bậc thang, và sau đó dặn dò bà cẩn thận. Sự ân cần và quan tâm của người phụ nữ khiến tôi cảm thấy lòng mình ấm lại, và trong khoảnh khắc đó, tôi nhận ra một điều rằng: Dù xã hội có nhiều bon chen, xô bồ, nhưng vẫn còn rất nhiều người sẵn sàng dành tình yêu thương và sự giúp đỡ cho những người xung quanh.
Cảnh tượng ấy khiến tôi không khỏi xúc động. Nó nhắc nhở tôi về tấm lòng nhân ái, sự quan tâm lẫn nhau trong xã hội này. Khi mà cuộc sống đôi khi quá bận rộn, mỗi người lại mang trong mình những lo toan riêng, thì những hành động nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa như vậy lại khiến cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn. Cả tôi và những người chứng kiến chắc hẳn đều nhận ra rằng, sự sẻ chia, sự yêu thương luôn là những điều quan trọng mà mỗi chúng ta cần giữ gìn và phát huy.
Sự việc này đã giúp tôi nhìn nhận lại những giá trị của cuộc sống, và cũng nhắc tôi phải sống sao cho trọn vẹn, để không chỉ nhận mà còn có thể cho đi những điều tốt đẹp. Những hành động tử tế, dù nhỏ bé nhưng lại có sức mạnh vô cùng to lớn trong việc làm thay đổi thế giới quanh ta.
Quảng cáo
Bạn muốn hỏi bài tập?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Hỏi từ APP VIETJACK52970
-
52885
-
39779
-
Hỏi từ APP VIETJACK37277
