Quảng cáo
2 câu trả lời 29
Trong cuộc sống, có những khoảnh khắc dù chỉ thoáng qua nhưng lại để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mỗi người. Đối với em, một sự việc như vậy là lần đầu tiên em tham gia hoạt động tình nguyện tại mái ấm trẻ em mồ côi trong dịp hè năm ngoái.
Hôm đó, em cùng nhóm bạn đến mái ấm với tâm trạng háo hức và đầy mong chờ. Khi bước vào, em không khỏi xúc động trước cảnh tượng những đứa trẻ mồ côi đang chơi đùa, học tập dưới sự chăm sóc của các cô chú. Mỗi em bé đều có một câu chuyện riêng, nhưng tất cả đều tỏ ra mạnh mẽ và lạc quan.
Chúng em chia thành các nhóm nhỏ để tham gia vào các hoạt động như dạy học, chơi trò chơi và tổ chức các tiết mục văn nghệ. Em đặc biệt ấn tượng với một bé gái tên Lan, khoảng 8 tuổi, với đôi mắt sáng và nụ cười tươi tắn. Lan rất thích vẽ tranh và luôn chia sẻ những bức tranh của mình với mọi người. Em đã cùng Lan vẽ nên những bức tranh đầy màu sắc, thể hiện ước mơ và hy vọng của em ấy.
Khi chia tay, Lan ôm chặt em và nói: "Cảm ơn chị đã đến chơi với em. Em sẽ nhớ chị." Lời nói ấy khiến em không khỏi nghẹn ngào. Dù cuộc sống của Lan thiếu thốn tình thương của cha mẹ, nhưng em ấy vẫn giữ được niềm tin và hy vọng vào tương lai.
Trở về nhà, em suy nghĩ nhiều về những gì mình đã trải qua. Em nhận ra rằng, dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, chúng ta vẫn có thể tìm thấy niềm vui và ý nghĩa trong những điều nhỏ bé. Sự lạc quan và nghị lực của các em nhỏ tại mái ấm đã truyền cho em một nguồn động lực lớn lao.
Sự việc này đã để lại trong em những ấn tượng sâu sắc và là bài học quý giá về lòng nhân ái, sự sẻ chia và sức mạnh của tình người. Em hy vọng sẽ có thể tiếp tục tham gia nhiều hoạt động ý nghĩa như vậy để góp phần mang lại niềm vui và hy vọng cho những mảnh đời kém may mắn.
Trong cuộc đời mỗi người, chắc hẳn ai cũng có những ấn tượng đặc biệt về một sự kiện nào đó đã diễn ra trong cuộc sống. Những sự kiện ấy không chỉ để lại những kỉ niệm khó quên mà nó còn gắn liền với những cảm xúc, tâm trạng. Bởi vậy mà mỗi khi ta nhớ về những sự việc đã xảy ra đó thì chúng ta cũng là một lần ta sống lại trong những kí ức xưa.
Đối với em, những kỉ niệm đáng nhớ không có gì to lớn mà đó chỉ là những mẩu chuyện mà em cảm thấy thú vị đã xảy ra trong cuộc sống của mình. Sự việc đã xảy ra khiến cho em nhớ mãi, đó chính là lần đầu tiên em có ý thức học bài thực sự, cảm hứng ấy đến vô cùng tự nhiên, và nó cũng mang lại cho em kết quả tốt khiến cho em nhớ mãi không quên.
Em còn nhớ rất rõ, đó là vào năm học cấp hai của em, mặc dù rất ghét môn ngữ văn nhưng trên đường đi học, nhìn ngắm cảnh đất trời sau cơn mưa thì bỗng dưng em lại nhớ về những hình ảnh thấp thoáng đâu đó trong bài thơ mình đã từng học, những từ ngữ trong đầu em lúc ấy đã kết hợp lại với nhau nhanh và chính xác đến mức em cũng không thể ngờ được.
Em rất thích học toán và những môn khoa học tự nhiên, nhưng em lại học kém môn ngữ văn bởi em không tìm được niềm đam mê ở môn học này. Môn ngữ văn trong ấn tượng của em lúc bấy giờ là một môn học nhiều lí thuyết, thiếu tính ứng dụng và không thể thực tế với đời sống như môn học tự nhiên.
Do đó em không thích học ngữ văn, những tiết học bài trên lớp em có cảm giác như thời gian bị kéo dài ra gấp đôi, cô giáo dù giảng rất nhiệt tình, hăng say nhưng em vẫn không thể cảm nhận được cái hay của bài.
Việc học tập môn ngữ văn của em trên lớp chỉ mang hình thức đối phó, miễn là qua môn. Nhưng cho đến một ngày, mọi ấn tượng về môn ngữ văn của em đều thay đổi, đó đều là do sự tác động bởi khung cảnh mà em bắt gặp khi đến trường.
Đó là một buổi chiều ngày thứ sáu, sở dĩ em nhớ được ngày bởi hôm ấy có hai tiết văn của cô giáo chủ nhiệm. Em vốn không thích học văn nên buổi hôm nào có tiết văn đều làm cho em chán nản, áp lực. Hơn nữa, buổi trưa hôm ấy trời mưa như trút nước, bầu trời giăng mây đen bao phủ cả bầu trời, những cơn gió rít lên từng hồi làm những hàng cây nghiêng ngả.
Em đang thầm vui mừng vì nếu mưa to như vậy thì buổi chiều em có lí do để nghỉ học, và điều quan trọng nhất là em sẽ không phải học hai tiết văn. Tuy nhiên, chỉ tầm một giờ sau thì cơn mưa tạnh hẳn, bầu trời trong xanh trở lại, em nén nỗi thất vọng trong một tiếng thở dài đầy chán nản.
Trên đường đi học, em lo lắng bởi hôm nay em chưa học bài về nhà, nếu như bị kiểm tra chắc chắn em sẽ bị phê bình. Nhưng quang cảnh sau mưa thật đẹp, trời quang gió hiu hiu thổi, mặt đường có nước mưa rội qua trơn bóng lấp lánh dưới ánh sáng của bầu trời, dòng nước trên những con rạch thì lặng lẽ chảy, khung cảnh yên bình xung quanh khiến cho em quên đi nỗi lo bài cũ.
Trong đầu em lúc ấy chợt hiện lên những câu thơ rời rạc, đất trời, núi rừng, và sau đó em tự nhiên có thể đọc thuộc được một đoạn thơ mà em chưa bao giờ nghĩ là mình có thể làm được;
“Trời xanh đây là của chúng ta
Núi rừng đây là của chúng ta
Những cánh đồng thơm mát
Những ngả đường bát ngát
Những dòng sông đỏ nặng phù sa”
Thật sự là rất ngẫu nhiên và tình cờ, trước khung cảnh tươi đẹp của vạn vật sau mưa đã khiến cho em nhớ lại và đọc thuộc được những câu thơ mà em từng cho rằng chúng rất hóc búa.
Và kết quả là buổi kiểm tra hôm ấy em có thể đọc trọn vẹn khổ thơ này, cô giáo đã tuyên dương em trước cả lớp và cho em điểm chín khiến cho em rất vui mừng. Em chợt nhận ra môn văn cũng rất thú vị, không hề nhàm chán như em từng nghĩ.
Quảng cáo
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
11 45746
-
Hỏi từ APP VIETJACK4 43807
-
5 27429