Quảng cáo
4 câu trả lời 46
Mỗi khi nhớ về lỗi lầm mà bản thân gây ra, em cảm thấy có lỗi với em trai của mình vô cùng. Và nhờ lỗi lầm đó, em đã biết suy nghĩ, hành động chín chắn và trưởng thành hơn.
Do bố mẹ thường đi làm đến tối muộn mới về nên em được giao nhiệm vụ đón em trai vào mỗi buổi chiều. Thế nhưng, ngày hôm ấy, chỉ vì mải chơi mà em quên mất việc đón em ấy. Đến lúc nhớ ra, em vội vàng tới trường thì chỉ thấy mỗi mình em trai đứng đó chờ đợi mình. Khi ấy, em trai đã khóc nức nở và trách em vô tâm vì không nhớ đến đón mình. Thế nhưng, vốn là một người bảo thủ, cố chấp, không chịu nhận sai về mình, em đã lớn tiếng quát lại em trai. Thậm chí còn giận ngược lại em trai vì đã có thái độ không đúng với mình.
Mấy ngày sau đó, em với em trai chẳng nói chuyện với nhau. Em vẫn luôn nghĩ mình không sai nên không cần phải áy náy hay day dứt. Thế nhưng, khi nghe em trai tâm sự với mẹ, em nhận ra là mình đã sai. Chính sự vô tâm, hời hợt và cố chấp của mình đã khiến em trai bị tổn thương. Lúc ấy em đã rất hối hận và day dứt. Trong bản thân luôn mang một trạng thái cảm xúc nặng nề đến khó tả. Có lẽ đó là cảm giác của một người mắc phải sai lầm và nhận ra mình đã sai. Cho đến tận bây giờ, mỗi lần nhắc về chuyện này, em vẫn cảm thấy thật xấu hổ và thất vọng về chính mình.
Em hiểu rằng cuộc sống này, ai ai cũng sẽ mắc phải những lỗi lầm riêng. Vậy nên, thay vì luôn trách mình hay chôn vùi bản thân trong đống cảm xúc tiêu cực, con người nên học cách đối diện lỗi lầm và tìm cách khắc phục.
Bài văn biểu cảm về sự việc:
Một trong những kỷ niệm đáng nhớ nhất trong tuổi thơ của tôi là lần tôi tham gia cuộc thi vẽ tranh tại trường. Đó không chỉ là một cuộc thi đơn thuần mà còn là một trải nghiệm đầy xúc động và bài học quý giá.
Hôm ấy, tôi và các bạn trong lớp đều háo hức chuẩn bị cho cuộc thi. Chủ đề cuộc thi là "Vẻ đẹp của thiên nhiên". Tôi quyết định vẽ một bức tranh về cảnh mặt trời mọc trên biển. Cảm hứng đến với tôi rất tự nhiên, khi tôi nhớ lại những lần cùng gia đình đi du lịch biển vào mùa hè. Tôi đã dành cả buổi sáng để vẽ, đắm chìm trong những màu sắc của biển xanh, ánh sáng của mặt trời và những đợt sóng vỗ. Nhưng khi nhìn lại bức tranh, tôi không thấy hài lòng vì nó không đẹp như tôi tưởng tượng.
Lúc ấy, bạn An - người bạn thân nhất của tôi trong lớp, đến bên tôi. Bạn ấy nhìn vào bức tranh và nói: "Tranh của cậu đẹp lắm, đừng tự ti thế!" Lời động viên ấy đã khiến tôi cảm thấy ấm áp trong lòng. Tôi nhận ra rằng sự nỗ lực và cảm xúc mình truyền vào bức tranh mới là điều quan trọng nhất, không phải kết quả hoàn hảo.
Cuộc thi kết thúc, và tôi không giành giải cao, nhưng điều quan trọng là tôi đã học được một bài học quý báu. Từ đó, tôi không còn quá lo lắng về sự hoàn hảo mà thay vào đó là sự tận hưởng từng khoảnh khắc trong quá trình sáng tạo. Đó là một trải nghiệm giúp tôi trưởng thành hơn, học được cách nhìn nhận lại những điều đơn giản và quý giá trong cuộc sống.
Quảng cáo
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
11 46210
-
Hỏi từ APP VIETJACK4 45965
-
6 30775