Quảng cáo
3 câu trả lời 610
Bài văn mẫu số 1
Từ xưa đến nay, dân tộc Việt Nam vẫn có truyền thống “tôn sư trọng đạo”. Thầy có là những người có công ơn dạy dỗ, dìu dắt chúng ta trong hành trình tìm đến với tri thức. Trong cuộc đời, mỗi người hẳn đều có một người thầy, cô giáo mà bản thân rất kính trọng. Và tôi cũng như vậy.
Người giáo viên mà tôi yêu quý và kính trọng nhất là cô Nguyễn Thu Hà. Cô là giáo viên chủ nhiệm của lớp tôi, cũng là giáo viên dạy môn Ngữ văn. Năm nay, cô ba mươi sáu tuổi. Khuôn mặt của cô trông rất hiền dịu. Nước da trắng hồng, cùng mái tóc dài ngang vai. Đôi mắt với ánh nhìn dịu dàng. Nụ cười của cô luôn rạng rỡ trên môi. Mỗi khi đến lớp, cô thường mặc những trang phục đơn giản, nhưng toát lên vẻ thanh lịch. Tôi cảm thấy cô rất xinh đẹp, trẻ trung.
Trong giờ học, cô là một giáo viên rất nghiêm khắc. Dù vậy, cô cũng rất tâm lí. Cô luôn dành thời gian để truyền đạt cho học sinh kiến thức của môn học một cách tốt nhất. Giọng nói của cô vừa truyền cảm, vừa ấm áp. Tôi rất yêu thích giọng nói của cô. Mỗi khi có bạn không chú ý nghe giảng, cô đều nhắc nhở nhẹ nhàng. Cô rất hay ở lại lớp trong những giờ ra chơi để trò chuyện cùng chúng tôi. Cô tâm sự với cả lớp rất nhiều điều: từ việc học tập, đến vấn đề trong cuộc sống. Nhờ có cô, tôi cảm thấy học được rất nhiều điều bổ ích.
Tôi còn nhớ mãi một kỉ niệm về cô. Hôm đó, cô gọi tôi lên bảng để kiểm tra bài cũ. Nhưng tối hôm trước, tôi đã không học bài do mải xem phim. Khi nghe cô hỏi, tôi không trả lời được câu hỏi. Lúc đó, tôi nhìn thấy ánh mắt của cô rất buồn. Từ trước tới nay, tôi luôn là một học sinh chăm chỉ. Việc xảy ra ngày hôm nay có lẽ đã khiến cô cảm thấy thất vọng. Cô không trách mắng, mà yêu cầu tôi về chỗ. Cả buổi học hôm đó, tâm trạng của tôi rất nặng nề. Tôi tự trách bản thân. Cuối buổi học, tôi đã chủ động lên xin lỗi cô. Lời nhắc nhở của cô khiến tôi còn nhớ mãi. Nhờ có cô, tôi mới ý thức học tập chăm chỉ hơn.
“Một chữ là thầy, nửa chữ cũng là thầy” - Đó là câu tục ngữ đề cao vai trò của người giáo viên. Bởi vậy, tôi luôn tự nhắc nhở bản thân phải yêu quý và kính trọng cô giáo của mình.
Từ bao giờ, những câu hát du dương cứ ngân vang mãi trong lòng tôi, đó là những câu hát về người thầy, người cô vẫn “lặng lẽ đi về sớm khuya, từng ngày giọt mồ hôi rơi nhẹ trang giấy”. Đúng thế, những con người vĩ đại đã hi sinh, đã cống hiến để khi tóc thầy bạc chúng em vẫn còn xanh, khi tóc thầy bạc trắng, chúng ta đã khôn lớn rồi, chính thanh xuân của họ đã nuôi dưỡng thanh xuân nhỏ bé của ta, và giúp nó trở nên ý nghĩa gấp bội phần.
Người cômà tôi yêu quý và kính trọng nhất là côNguyễn Tử Hà. Cô ấy là giáo viên chủ nhiệm và giáo viên dạy văn của tôi. Năm nay cô bước sang36 tuổi. Vẻ mặt của cô ấy trông rất bình tĩnh. Da trắng hồng, tóc dài ngang vai. Đôi mắt nhân hậu. Nụ cười luôn nở trên môi, khi đến lớp, cô thường mặc trang phục giản dị nhưng toát lên vẻ thanh lịch. Tôi nghĩ cô ấy rất xinh đẹp và trẻ trung. Ở lớp, cô là một giáo viên rất nghiêm khắc. Nhưng cô ấy cũng rất dễ xúc động. Cô luôn dành thời gian và truyền đạt kiến thức môn học cho học sinh một cách tốt nhất có thể. tôi yêu giọng nói của cô ấy Mỗi khi bạn bè không nghe giảng, cô đều nhẹ nhàng nhắc nhở họ. Cô ấy ở lại lớp ngay cả trong giờ giải lao để trò chuyện với chúng tôi. Cô tâm sự nhiều điều với cả lớp, từ chuyện học hành đến những vấn đề trong cuộc sống. Nhờ cô ấy, tôi cảm thấy mình học hỏi được nhiều điều bổ ích. Tôi vẫn có những kỷ niệm đẹp về cô ấy. Hôm đó cô gọi tôi lên bảng ôn bài cũ. Nhưng tối qua tôi không học vì bận xem phim quá. Khi tôi nghe câu hỏi của cô ấy, tôi không thể trả lời câu hỏi. Rồi tôi nhìn thấy đôi mắt buồn của cô ấy. Tôi luôn là một học sinh siêng năng. Chuyện xảy ra ngày hôm nay chắc hẳn đã khiến cô phát cáu. Cô ấy không mắng tôi mà bảo tôi về chỗ ngồi. Trong giờ học hôm đó, tâm trạng tôi rất chán nản. Sau giờ học, tôi đã chủ động xin lỗi cô ấy. Ký ức của bạn khiến tôi nhớ mãi về nó. Cô ấy đã cho tôi một cảm giác mới mẻ về các tiết học để cho tôi và bạn bè hứng thú học tập chăm chỉ hơn.
Cảm ơn người lái đò cần mẫn đưa từng khách đi đò tới bến bờ tri thức thành công của cuộc sống. Tất cả những nụ cười, giọt mồ hôi đều thầm lặng đằng sua bờ vai của người học trò, chỉ mong những chuyến đò đều thành công và trở thành con người có ích cho xã hội. Họ đã cống hiến và hy sinh hết mình cho tương lai của dân tộc, vì sự nghiệp chung một cách nhiệt thành và máu lửa nhất. phải chăng vì vậy mà có câu hát cứ mãi bồi hồi “trái tim em đỏ rực như hoa phượng thắm”.
@lkanh
em nhớ nhất là khi em quay được cây hallow trong blox fruit rất ha và em đã cảm động rất nhiều :)))
Quảng cáo
Bạn cần hỏi gì?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
74782 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
61046 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
53894 -
53022
-
Đã trả lời bởi chuyên gia
40500 -
40009
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
37794 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
34564
