viết bài văn nghị luận khoảng 500 chữ phân tích cảm xúc và tên của nhân vật trữ tình trong bài thơ "Thưa Thầy" của tác giả Tạ Tghi Lễ
Quảng cáo
2 câu trả lời 15
Mẫu số 1:
Trong nền thơ ca viết về thầy cô, bài thơ “Thưa Thầy” của Tạ Nghi Lễ để lại nhiều xúc cảm sâu lắng bởi giọng điệu chân thành, mộc mạc mà thấm thía. Qua bài thơ, tác giả không chỉ bộc lộ tình cảm kính yêu đối với người thầy mà còn khắc họa rõ nét cảm xúc và tên gọi giản dị của nhân vật trữ tình – “em”, một người học trò cũ luôn hướng về thầy bằng tất cả sự biết ơn.
Trước hết, cảm xúc chủ đạo xuyên suốt bài thơ là lòng kính trọng, biết ơn và thương yêu sâu sắc của người học trò đối với thầy giáo. Cảm xúc ấy không ồn ào, khoa trương mà lắng đọng, chân thành, được thể hiện qua cách xưng hô “thưa thầy” đầy lễ phép. Nhân vật trữ tình nhớ về thầy với những hồi ức giản dị nhưng thiêng liêng: những bài giảng, những lời dạy bảo âm thầm mà bền bỉ theo năm tháng. Đó là nỗi xúc động của người học trò khi nhận ra rằng chính thầy là người đã soi đường, dẫn lối cho mình trên hành trình trưởng thành. Cảm xúc trong bài thơ còn mang màu sắc hoài niệm, xen lẫn niềm xúc động và trân trọng khi thời gian trôi đi, thầy đã già, còn “em” đã lớn. Chính sự đối lập ấy càng làm nổi bật tình nghĩa thầy trò bền chặt, không phai mờ theo năm tháng.
Bên cạnh cảm xúc, tên gọi của nhân vật trữ tình cũng là một điểm đặc sắc. Nhân vật trữ tình xưng là “em”, một cách xưng hô giản dị nhưng giàu ý nghĩa. Dù thời gian có trôi, dù người học trò đã trưởng thành, thành đạt hay đi xa, thì trước thầy, “em” vẫn luôn là người học trò nhỏ bé ngày nào. Cách xưng hô ấy thể hiện sự khiêm nhường, lễ phép và lòng tôn kính tuyệt đối dành cho thầy giáo. Đồng thời, “em” không chỉ là một cá nhân cụ thể mà còn mang ý nghĩa khái quát, đại diện cho bao thế hệ học trò Việt Nam luôn ghi nhớ công ơn dạy dỗ của thầy cô.
Như vậy, thông qua cảm xúc chân thành và cách xưng hô giàu ý nghĩa của nhân vật trữ tình, bài thơ “Thưa Thầy” đã khắc sâu hình ảnh người thầy tận tụy, đồng thời nhắc nhở mỗi chúng ta về đạo lý “tôn sư trọng đạo”. Bài thơ không chỉ là lời tri ân riêng của tác giả mà còn là tiếng lòng chung của những người học trò, khiến người đọc thêm trân trọng và biết ơn những người đã lặng thầm gieo chữ, gieo người cho cuộc đời.
Mẫu số 2:
Bài thơ “Thưa Thầy” của Tạ Nghi Lễ là một khúc tâm tình nhẹ nhàng nhưng đầy xúc động về tình thầy trò – một tình cảm thiêng liêng trong đời sống tinh thần của con người Việt Nam. Qua lời thơ giản dị, tác giả đã gửi gắm những cảm xúc chân thành của nhân vật trữ tình và lựa chọn một tên gọi mang nhiều tầng ý nghĩa, góp phần làm nên chiều sâu cho tác phẩm.
Cảm xúc nổi bật nhất trong bài thơ là sự tri ân thầm lặng của người học trò dành cho thầy giáo. Nhân vật trữ tình không bộc lộ tình cảm bằng những lời lẽ hoa mỹ, mà bằng giọng điệu nhỏ nhẹ, khiêm nhường, như một lời thưa gửi từ đáy lòng. Đó là cảm xúc biết ơn trước những tháng ngày thầy âm thầm đứng trên bục giảng, kiên nhẫn truyền dạy tri thức và đạo làm người. Trong dòng hồi tưởng của nhân vật trữ tình, hình ảnh người thầy hiện lên vừa gần gũi vừa đáng kính: gần gũi bởi sự tận tụy, ân cần; đáng kính bởi vai trò lớn lao trong việc hình thành nhân cách học trò. Xen lẫn trong niềm biết ơn ấy là nỗi bùi ngùi khi thời gian trôi nhanh, mái tóc thầy bạc dần, còn học trò thì đã trưởng thành, đi qua nhiều chặng đường của cuộc sống.
Không chỉ cảm xúc, tên gọi của nhân vật trữ tình cũng mang giá trị biểu đạt sâu sắc. Nhân vật xưng là “em”, một cách xưng hô quen thuộc nhưng chứa đựng nhiều ý nghĩa. Trước thầy, dù đã lớn hay đã rời xa mái trường, người học trò vẫn tự nhận mình là “em”, thể hiện sự tôn kính, lễ phép và lòng biết ơn không đổi. Cách xưng hô ấy cho thấy mối quan hệ thầy – trò không bị giới hạn bởi thời gian hay tuổi tác, mà luôn bền chặt bằng tình nghĩa và đạo lý. Đồng thời, “em” không chỉ là tiếng nói riêng của tác giả mà còn đại diện cho bao thế hệ học sinh từng được thầy cô dạy dỗ, chở che.
Qua việc thể hiện cảm xúc sâu lắng và lựa chọn tên gọi giàu ý nghĩa cho nhân vật trữ tình, bài thơ “Thưa Thầy” đã làm nổi bật vẻ đẹp của tình thầy trò và nhắc nhở mỗi người về truyền thống “uống nước nhớ nguồn”. Bài thơ không chỉ gợi lên sự xúc động mà còn góp phần nuôi dưỡng trong lòng người đọc thái độ sống biết ơn, trân trọng những người đã tận tâm dìu dắt ta trên con đường tri thức và nhân cách.
Bài thơ “Thưa Thầy” của Tạ Tỵ Lễ là một tác phẩm giàu chất trữ tình, thể hiện sâu sắc tình cảm thiêng liêng của người học trò dành cho người thầy kính yêu. Thông qua lời thơ chân thành, mộc mạc, tác giả đã làm nổi bật cảm xúc nội tâm của nhân vật trữ tình, đồng thời cho thấy ý nghĩa đặc biệt của cách xưng hô và “tên gọi” của nhân vật ấy trong việc thể hiện chủ đề bài thơ.
Trước hết, về nhân vật trữ tình, có thể nhận thấy đó chính là người học trò – người đang trực tiếp cất lời “thưa” với thầy. Nhân vật này không được gọi bằng một cái tên cụ thể, không có lai lịch hay hoàn cảnh rõ ràng, nhưng lại hiện lên rất gần gũi. Chính sự vô danh ấy khiến nhân vật trữ tình không còn là một cá nhân riêng lẻ mà trở thành hình ảnh đại diện cho bao thế hệ học trò. Bất cứ ai từng đi học, từng được thầy cô dạy dỗ, đều có thể thấy mình trong lời thơ ấy. Việc không đặt tên cho nhân vật trữ tình là một dụng ý nghệ thuật tinh tế, giúp cảm xúc trong bài thơ mang tính khái quát và phổ quát cao.Tên gọi “Thưa Thầy” – cũng chính là nhan đề bài thơ – mang ý nghĩa đặc biệt. “Thưa” là cách xưng hô đầy lễ phép, kính cẩn, thể hiện truyền thống tôn sư trọng đạo của dân tộc. Hai tiếng “Thưa Thầy” không chỉ là lời mở đầu cho câu chuyện, mà còn là sự dồn nén của bao cảm xúc: kính trọng, biết ơn, yêu thương và cả sự lưu luyến. Qua cách xưng hô ấy, người học trò tự đặt mình ở vị trí khiêm nhường, thành kính trước thầy – người đã truyền dạy tri thức và đạo làm người.Về cảm xúc, bài thơ bao trùm bởi một nỗi xúc động nhẹ nhàng nhưng sâu lắng. Đó là lòng biết ơn chân thành đối với công lao dạy dỗ của thầy, là sự trân trọng những năm tháng được học tập dưới mái trường, bên người thầy tận tụy. Xen lẫn trong đó là nỗi bâng khuâng, tiếc nuối khi phải chia xa, khi một chặng đường học trò sắp khép lại. Những cảm xúc ấy không được thể hiện bằng lời lẽ hoa mỹ mà bằng giọng điệu thủ thỉ, như một lời tâm sự, khiến bài thơ càng trở nên cảm động và gần gũi.Cảm xúc của nhân vật trữ tình còn cho thấy sự trưởng thành trong nhận thức. Người học trò không chỉ nhớ đến kiến thức thầy truyền dạy mà còn khắc ghi những bài học về nhân cách, về cách sống. Điều đó cho thấy vai trò lớn lao của người thầy không chỉ trong giáo dục tri thức mà còn trong việc hình thành tâm hồn, đạo đức của học trò.
Tóm lại, bài thơ “Thưa Thầy” của Tạ Tỵ Lễ đã khắc họa thành công hình ảnh nhân vật trữ tình – người học trò vô danh nhưng giàu cảm xúc. Qua cách xưng hô “Thưa Thầy” và những rung động chân thành, bài thơ trở thành tiếng lòng chung của bao thế hệ học sinh, đồng thời gợi nhắc mỗi người về giá trị thiêng liêng của tình thầy trò và truyền thống tôn sư trọng đạo tốt đẹp của dân tộc.
Quảng cáo
Bạn muốn hỏi bài tập?
