luận điểm dẫn chứng của bài một thời đại trong thi ca
Quảng cáo
3 câu trả lời 235
I. LUẬN ĐIỂM CHÍNH
1. Thơ ca phải thể hiện được “tinh thần thời đại”
Hoài Thanh khẳng định mỗi thời đại văn học đều có “linh hồn riêng”.
Thơ không chỉ là cảm xúc cá nhân mà phải phản ánh tâm tư chung của cả thời đại.
2. Thời đại Thơ mới có nét tâm lí riêng của nó
Người thanh niên lúc bấy giờ sống trong xã hội thuộc địa, mất chủ quyền dân tộc.
Họ mang nỗi buồn, sự bế tắc, cô đơn, khát vọng được sống thật với chính mình.
→ Đây là “tâm hồn thời đại”.
3. Tinh thần thời đại Thơ mới là sự đề cao cái ‘tôi’
Thơ cũ đề cao “cái ta” – cộng đồng, khuôn phép.
Thơ mới hướng vào khám phá nội tâm cá nhân.
Sự bộc lộ “tôi” là điểm khác biệt lớn nhất của Thơ mới.
4. Sự xuất hiện cái “tôi” dẫn đến nhiều tìm tòi cách tân trong nghệ thuật
Đổi mới về hình thức, ngôn ngữ, nhịp điệu, cảm xúc.
Phá vỡ niêm luật Đường thi, lựa chọn thể thơ tự do, thơ 8 chữ, thơ lục bát biến thể…
II. LUẬN CỨ – DẪN CHỨNG TRONG BÀI
Luận cứ cho luận điểm 1:
Thơ phải có tinh thần thời đại
Tác giả phân tích: mỗi thế hệ có một “nỗi lòng riêng”, thơ muốn sống được phải bắt trúng “điệu hồn” ấy.
Dẫn chứng: từ thơ cổ, thơ trung đại đến thơ hiện đại → mỗi thời đều mang dấu ấn riêng.
Luận cứ cho luận điểm 2:
Thời đại Thơ mới – tâm lí con người thay đổi
Người trẻ muốn sống thật, muốn bày tỏ cảm xúc.
Xã hội thuộc địa suy tàn, tinh thần con người nghèo nàn → nỗi buồn lan rộng.
Dẫn chứng: hình ảnh “cái buồn” bao trùm thơ mới (Xuân Diệu, Huy Cận, Lưu Trọng Lư…)
Luận cứ cho luận điểm 3:
Cái “tôi” là trung tâm của Thơ mới
Hoài Thanh gọi đó là “cái tôi đầy đau thương nhưng cũng rất đẹp”.
Dẫn chứng:
Huy Cận: nỗi buồn vũ trụ (Lửa Thiêng)
Xuân Diệu: cái tôi ham sống, say đắm
Lưu Trọng Lư: cái tôi mơ mộng, hoài cảm
Thế Lữ: cái tôi lãng mạn bay lên khỏi thực tại
→ Tất cả đều hướng về cái tôi cá nhân.
Luận cứ cho luận điểm 4:
Cái tôi làm đổi mới nghệ thuật thơ ca
Tác giả chỉ ra sự thay đổi về:
cảm xúc (mạnh mẽ, trực tiếp)
thể thơ (tự do hơn)
nhạc điệu (phóng khoáng, trữ tình)
ngôn từ (giàu hình ảnh, hiện đại)
→ Đây là cuộc cách mạng lớn của thơ Việt Nam.
III. KẾT LUẬN CHUNG
→ “Một thời đại trong thi ca” đưa ra hệ thống luận điểm chặt chẽ, dẫn chứng thuyết phục để chứng minh: tinh thần của Thơ mới chính là sự trỗi dậy mạnh mẽ của cái ‘tôi’ cá nhân, phù hợp đặc điểm tâm lí lớp thanh niên Việt Nam trong xã hội thuộc địa.
ok
- Luận điểm: Để đánh giá thơ ca một thời đại, cần căn cứ vào cái hay, cái đại thể (phần tiêu biểu, tinh hoa) chứ không dựa vào cái dở, cái cục bộ (một vài bài dở).
- Dẫn chứng: Hoài Thanh chỉ ra rằng cả Thơ cũ và Thơ mới đều có bài hay, bài dở. Cái khó là giữa hai nền thơ có sự giao thoa, cái hôm nay phôi thai từ cái hôm qua. Vì vậy, phải "sánh bài hay với bài hay vậy" để thấy rõ tinh thần của mỗi thời.
- Luận điểm: Tinh thần cốt lõi, sự khác biệt căn bản nhất giữa Thơ cũ và Thơ mới nằm ở sự chuyển đổi từ "cái Ta" chung của cộng đồng sang "cái Tôi" cá nhân.
- Dẫn chứng:
- "Cái Ta" trong Thơ cũ: Xưa kia, nhà thơ thường nói hộ lòng người, "tiếng thơ cất lên là tiếng chung" của cộng đồng, vũ trụ. Chữ "ta" lấn át chữ "tôi".
- "Cái Tôi" trong Thơ mới: Lần đầu tiên, "chữ tôi, với cái nghĩa tuyệt đối của nó, xuất hiện giữa thi đàn Việt Nam". Đây là ý thức về bản thân, về cá nhân, mang theo một quan niệm chưa từng thấy trong văn học Việt Nam.
- Luận điểm: Cùng với sự xuất hiện của "cái Tôi" là bi kịch ngấm ngầm trong hồn người thanh niên lúc bấy giờ: cảm giác bơ vơ, lạc lõng, mất phương hướng trước những biến động của thời đại.
- Dẫn chứng:
- Sự khó chịu của nhiều người khi "cái tôi" xuất hiện cho thấy sự va chạm giữa quan niệm cũ và mới.
- Nhà thơ mới cảm thấy "cơ hồ đã mất hết cái cốt cách hiên ngang ngày trước" vì họ chỉ biết có mình, không còn điểm tựa vững chắc là cái "ta" chung của dân tộc, của tiền nhân.
- Họ bị giam cầm trong "vòng chữ tôi", đối diện với những nỗi buồn riêng, tình riêng.
Luận điểm: Để đánh giá thơ ca một thời đại, cần căn cứ vào cái hay, cái đại thể (phần tiêu biểu, tinh hoa) chứ không dựa vào cái dở, cái cục bộ (một vài bài dở).
Dẫn chứng: Hoài Thanh chỉ ra rằng cả Thơ cũ và Thơ mới đều có bài hay, bài dở. Cái khó là giữa hai nền thơ có sự giao thoa, cái hôm nay phôi thai từ cái hôm qua. Vì vậy, phải "sánh bài hay với bài hay vậy" để thấy rõ tinh thần của mỗi thời.
2. Luận điểm về sự khác biệt cốt lõi: "Cái Ta" và "Cái Tôi"
Luận điểm: Tinh thần cốt lõi, sự khác biệt căn bản nhất giữa Thơ cũ và Thơ mới nằm ở sự chuyển đổi từ "cái Ta" chung của cộng đồng sang "cái Tôi" cá nhân.
Dẫn chứng:"Cái Ta" trong Thơ cũ: Xưa kia, nhà thơ thường nói hộ lòng người, "tiếng thơ cất lên là tiếng chung" của cộng đồng, vũ trụ. Chữ "ta" lấn át chữ "tôi".
"Cái Tôi" trong Thơ mới: Lần đầu tiên, "chữ tôi, với cái nghĩa tuyệt đối của nó, xuất hiện giữa thi đàn Việt Nam". Đây là ý thức về bản thân, về cá nhân, mang theo một quan niệm chưa từng thấy trong văn học Việt Nam.
3. Luận điểm về bi kịch của "cái Tôi"
Luận điểm: Cùng với sự xuất hiện của "cái Tôi" là bi kịch ngấm ngầm trong hồn người thanh niên lúc bấy giờ: cảm giác bơ vơ, lạc lõng, mất phương hướng trước những biến động của thời đại.
Dẫn chứng:Sự khó chịu của nhiều người khi "cái tôi" xuất hiện cho thấy sự va chạm giữa quan niệm cũ và mới.
Nhà thơ mới cảm thấy "cơ hồ đã mất hết cái cốt cách hiên ngang ngày trước" vì họ chỉ biết có mình, không còn điểm tựa vững chắc là cái "ta" chung của dân tộc, của tiền nhân.
Họ bị giam cầm trong "vòng chữ tôi", đối diện với những nỗi buồn riêng, tình riêng.
Quảng cáo
Bạn cần hỏi gì?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
6453
-
Đã trả lời bởi chuyên gia
6441 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
5755 -
5093
-
4156
