
_priii
Vàng đoàn
1,265
253
Câu hỏi:
Câu trả lời của bạn: 20:26 22/10/2023
Câu hỏi:
Câu trả lời của bạn: 21:47 01/06/2023
Chủ tịch Hồ Chí Minh vị cha già kính yêu của dân tộc Việt Nam đã cống hiến trọn đời mình vì sự nghiệp giải phóng đất nước ta. Bác Hồ là người có công lao to lớn đối với đất nước và dân tộc Việt Nam. Bác ra đi để lại niềm tiếc thương chung cho nhân loại. Bao nhiêu năm kể từ ngày Bác mất, đồng bào ta vẫn tưởng nhớ đến Người với những tình cảm chân thành nhất. Người là nguồn cảm hứng bất tận cho các nhà thơ, nhà văn thể hiện tài năng trong các tác phẩm của mình. Có thể nói, Bác chính là hình ảnh đẹp nhất, ngời sáng nhất trong thơ ca Việt Nam. Không ít tác phẩm viết về Người, viết về những cuộc viếng thăm, gặp gỡ Người, nhưng có lẽ, cảm xúc nhất trong những tác phẩm đó là “Viếng lăng Bác” của nhà thơ Viễn Phương. Bài thơ là nỗi niềm của một người con ở tận miền Nam xa xôi được trở ra thăm Bác sau ngày Bác đi xa.
Con ở miền Nam ra thăm lăng Bác
[…]
Muốn làm cây tre trung hiếu chốn này
Vào năm 1976, sau khi đất nước ta được hoàn toàn giải phóng, lăng Bác được xây dựng và khánh thành. Nhà thơ Viễn Phương, một người con miền Nam, đã đến thăm lăng Bác và trong trạng thái cảm xúc dâng trào, ông đã viết bài thơ thể hiện tình cảm chân thành của hàng triệu người con miền Nam dành cho Bác. Bài thơ này rất đặc sắc và giàu ý nghĩa, làm cho người đọc cảm thấy xúc động. Hai khổ thơ đầu tiên thể hiện cảm xúc ban đầu của nhà thơ khi được đến gần với người cha thân yêu của dân tộc. Những hình ảnh ẩn dụ sâu sắc và ngôn ngữ bình dị nhưng tinh tế đã khiến cho đoạn thơ này để lại trong lòng người đọc những cảm xúc mạnh mẽ. Hai khổ thơ cuối cùng là những nốt nhạc du dương, trầm bổng, và réo rắt như tấm lòng yêu mến của nhà thơ với Hồ Chủ Tịch. Câu thơ ẩn dụ và ngôn từ đặc sắc, bình dị nhưng giàu sức gợi đã đánh thức trong lòng người đọc những cảm xúc sâu sắc và đáng quý. Bài thơ được phân chia theo bố cục thời gian, và hai khổ thơ đầu tiên miêu tả cảm xúc của tác giả khi nhìn thấy lăng Bác từ xa.
Con ở miền Nam ra thăm lăng Bác
Mặc dù câu thơ đầu tiên rất ngắn nhưng nó chứa đựng lời tâm sự chân thành của nhà thơ cũng như hàng triệu người con miền Nam. Tiếng "con" than thiết được dùng để thể hiện lòng kính yêu sâu sắc của nhà thơ đối với Bác, người được coi như là một vị cha già của dân tộc và gần gũi với người dân. "Con ở miền Nam" thể hiện sự tự hào cũng như nỗi đau của miền Nam - một vùng đất gian khổ và anh hùng, đã đi trước và đóng góp nhiều cho đại gia đình Việt Nam. Nhà thơ mong muốn được đến thăm Bác sau khi đất nước được giải phóng, nhưng đáng tiếc, Bác đã ra đi. Do đó, nhà thơ đã sử dụng từ "thăm" thay cho "viếng" để bày tỏ sự tin tưởng rằng Bác sẽ sống mãi.
Đã thấy trong sương hàng tre bát ngát
Ôi hàng tre xanh xanh Việt Nam
Bão táp mưa sa đứng thẳng hàng
Hình ảnh hiện lên trước mắt nhà thơ là hình ảnh hàng tre xanh tươi trước lăng Bác. Cây tre là biểu tượng cho đức tính kiên trung, kiên cường nhưng giản dị mà cao quý của con người Việt Nam và nó đã để lại trong lòng tác giả ấn tượng mạnh trước khi vào lăng. Cây tre từ bao đời nay là một dấu ấn đặc biệt của dân tộc ta. Bóng nó đã che mát biết bao thế hệ và nó là hiện thân của những phẩm chất của dân tộc ta: dẻo dai, đoàn kết, kiên cường, bền bỉ. Ở Bác tác giả nhìn thấy tất cả những gì mà dân tộc Việt Nam có trong đó có biểu tượng xanh tươi của sự sống và ý chí kiên cường hiên ngang trước nghịch cảnh. Dân tộc ta thực sự có một sức sống mãnh liệt, bất chấp những thử thách khắc nghiệt của thiên nhiên và lịch sử, chúng tôi kiên định kháng chiến và kiên quyết quyết tâm không bị gián đoạn. Hàng tre đứng đó, bên lăng Bác, như lời ru đưa Người vào giấc ngủ, mãi mãi gắn với Người và với lòng kính trọng muôn đời của nhân dân Việt Nam đối với Người. Khi tác giả đến gần lăng và đứng vào hàng người để tỏ lòng kính trọng, những cảm xúc mới tràn ngập trong lòng tác giả.
Ngày ngày mặt trời đi qua trên lăng
Thấy một mặt trời trong lăng rất đỏ
Hai câu thơ sống động với nhiều hình ảnh gợi cảm đã được tạo ra bằng cách kết hợp giữa những hình ảnh thực và hình ảnh ẩn dụ, tạo nên một bức tranh sóng đôi. Mặt trời thực hiện của tự nhiên và của tất cả các loài đã trôi qua trên một lăng mộ, chiếu sáng cho tất cả mọi người và mang lại sự sống cho thế giới. Từ mặt trời thực đó, một mặt trời ẩn dụ khác xuất hiện trong lăng mộ màu đỏ rực. Bác Hồ nằm trong lăng mộ với ánh sáng đỏ xung quanh như một mặt trời. Bác tồn tại mãi mãi trong trái tim mỗi người dân Việt Nam như sự tồn tại của một mặt trời thực sự. Bác soi sáng con đường cho dân tộc ta đi, cống hiến cả cuộc đời cho sự nghiệp giành độc lập của Tổ quốc. Bác giúp đưa dân tộc ta thoát khỏi kiếp sống nô lệ, trở thành những con người tự do để bây giờ được hạnh phúc. Công lao của Bác đối với dân tộc ta không kém phần to lớn như mặt trời, không thể đong đếm được. Bác là một mặt trời. Mặt trời đang tỏa sáng trên bầu trời, tượng trưng cho nguồn năng lượng, nguồn ánh sáng và nguồn sống, không luôn luôn trọn vẹn và ấm áp. Vầng mặt trời đó có thể bị che khuất bởi bóng tối. Nhưng vầng mặt trời của Bác Hồ thì mãi mãi rực rỡ, là nguồn nhiệt và ánh sáng, chiếu sáng đường đi cho người dân Việt Nam. Ngày hôm nay có hai mặt trời chiếu rọi trên con đường của chúng ta: một mặt trời tỏa sáng bên ngoài, một mặt trời tỏa sáng trong tâm hồn... Giống như mặt trời kia, Bác Hồ cũng thuộc về vĩnh cửu và sẽ sống mãi trong trái tim mỗi người dân Việt Nam.
Ngày ngày dòng người đi trong thương nhớ
Kết tràng hoa dâng bảy mươi chín mùa xuân…
Cùng với mặt trời đi qua trên lăng, ngày ngày dòng người vẫn đi qua lăng trong thương nhớ. Điệp ngữ “ngày ngày” ý nói rằng nhân dân ta mãi luôn ghi nhớ công lao to lớn của Bác, mãi mãi là như vậy. Nhịp thơ của đoạn chậm, diễn tả đúng tâm trạng khi đứng xếp hàng trước lăng chờ đến lượt vào, ngậm ngùi tưởng nhớ đến Bác đã khuất. Tuy vậy, nhịp thơ chầm chậm như bước chân người đi trong cuộc tưởng niệm mà sao câu thơ vẫn không buồn? Phải rồi. Chúng ta không làm cái việc tưởng niệm bình thường với Bác như một người đã khuất. Dòng người đang đi đây là đang đi trong cuộc hành trình ngợi ca vinh quang của Bác. Và tràng hoa vinh quang này không phải được kết bằng những bông hoa bình thường như mọi tràng hoa vinh hiển khác trên đời đâu. Tràng hoa đây là một hình ảnh ẩn dụ của tác giả, đó chính là những đóa hoa thật sự của đời, là đàn con mà Bác đã cố công tạo nên suốt bảy mươi chín mùa xuân Bác sống trên đời. Những bông hoa trong vườn Bác nay đã lớn lên, nở rộ ngát hương kính dâng lên Bác. Vào bên trong lăng Bác, thấy Bác đang nằm đó, nhà thơ lại một lần nữa cố giấu tiếng nấc nghẹn ngào:
Bác nằm trong giấc ngủ bình yên
Giữa một vầng trăng sáng dịu hiền
Khung cảnh bên trong lăng thật êm dịu, thanh bình. Lúc này, trước mặt mọi người chỉ có hình ảnh Bác. Bác nằm đó trong giấc ngủ vĩnh hằng. Bác mất thật rồi sao? Không đâu. Bác chỉ nằm đó ngủ thôi, Bác chỉ ngủ thôi mà! Suốt bảy mươi chín năm cống hiến cho đất nước, bây giờ đất nước đã bình yên, Bác phải được nghỉ ngơi chứ. Bao quanh giấc ngủ của Bác là một “vầng trăng sáng dịu hiền”. Đó là hình ảnh ẩn dụ cho những năm tháng làm việc của Bác, lúc nào cũng có vầng trăng bên cạnh bầu bạn. Từ giữa chốn tù đày, đến “cảnh khuya” núi rừng Việt Bắc, rồi “nguyên tiêu”… Tuy vậy, Bác chưa bao giờ thảnh thơi để ngắm trăng đúng nghĩa. Khi thì “trong tù không rượu cũng không hoa”, khi thì “việc quân đang bận”. Chỉ có bây giờ, trong giấc ngủ yên, vầng trăng ấy mới thật sự là vầng trăng yên bình, để Bác nghỉ ngơi và ngắm. Trăng dịu hiền, soi sáng hình ảnh Bác. Nhìn Bác ngủ ở đấy thật bình yên, nhưng có một sự thật dù đau lòng cách mấy ta vẫn phải chấp nhận: Bác đã thật sự ra đi mãi mãi.
Vẫn biết trời xanh là mãi mãi
Mà sao nghe nhói ở trong tim!
Một trời xanh bao la kéo dài vô tận, không bao giờ chấm dứt. Dù tâm trí luôn yên tĩnh rằng Bác vẫn còn sống, vẫn theo dõi đất nước như màu xanh thanh bình trên bầu trời độc lập, nhưng trái tim ta vẫn đau đớn vì một sự thật đau lòng. Một từ "nhói" của nhà thơ nói lên nỗi đau, nỗi đau vượt lên mọi lý trí, mọi lập luận. Bác hiện diện trên mỗi miền đất, mỗi thành tựu, mỗi cá nhân của đất nước này. Nhưng Bác đã mất, chúng ta không còn Bác ở đây. Thiếu vắng Bác, liệu có thể được bù đắp? Chúng ta tiếc thương Bác, nhớ về Bác như một cái gì đó vĩ đại, không thể xóa nhòa. Dù Bác đã mất, những gì Bác đã làm vẫn sẽ ở lại trong tâm hồn, hình ảnh Bác sẽ mãi sống trong trái tim mỗi người dân Việt Nam. Cuối cùng, dù rất buồn, chúng ta phải rời xa lăng Bác để trở về. Khổ thơ cuối cùng như một lời chia tay đầy xúc động:
"Mai về miền Nam thương trào nước mắt
Ngày mai phải rời xa Bác rồi."
Một tiếng “thương của miền Nam” lại vang lên, gợi về miền đất xa xôi của Tổ quốc, một nơi từng có vị trí sâu sắc trong trái tim người. Một tiếng “thương” ấy là yêu, là biết ơn, là kính trọng cuộc đời cao thượng, vĩ đại của Người. Đó là tiếng thương của nỗi đau xót khi mất Bác. Thương Bác lắm, nước mắt trào ra, thật đúng là tình thương của người Việt Nam, vô bờ bến và rất thật. Viễn Phương không thể nào ngăn được nữa, để cho tình cảm theo dòng nước mắt tuôn trào, dâng lên cao và tha thiết nhất “Mai về miền Nam thương trào nước mắt”. Chỉ nghĩ đến việc về miền Nam, tác giả cũng “tuôn trào nước mắt” luyến tiếc khi chia tay bịn rịn không muốn xa nơi Bác an nghỉ. Ở câu thơ này tác giả không sử dụng nghệ thuật nào, chỉ là lời nói giản dị, là tình thương sâu lắng tự tấm lòng nhưng lại làm cho ta xúc động. Tác giả thay mặt cho nhân dân miền nam bày tỏ niềm tiếc thương vô hạn với vị cha già dân tộc. Câu nói giản dị ấy làm người đọc thêm hiểu và đồng cảm với cảm xúc Viễn Phương, bởi lời nói đó đều xuất phát từ muôn triệu trái tim bé nhỏ cùng chung nỗi đau không khác gì tác giả. Được gần bác dù chỉ trong phút giây nhưng không bao giờ tác giả muốn xa bác vì Người ấm áp, rộng lớn quá. Ước nguyện thành kính của tác giả cũng là mong ước nguyện chung của những người đã hoặc chưa một lần gặp Bác.
"Muốn làm con chim hót quanh lăng
Bác Muốn làm đóa hoa tỏa hương đâu đây
Muốn làm cây tre trung hiếu chốn này"
Cùng với nỗi niềm yêu thương vô hạn, tác giả nói lên muôn vàn lời tự nguyện. Điệp ngữ “muốn làm” khẳng định mạnh mẽ những ước nguyện ấy. Ước chi ta có thể biến hình thành những gì thân yêu quanh nơi Bác ngủ để mãi mãi được chiêm ngưỡng Bác, cuộc đời và tâm hồn của Bác, để bày tỏ lòng ta với Bác. Một con chim nhỏ góp tiếng hót làm vui những bình minh của Bác, một đóa hoa góp mùi hương làm thơm không gian quanh Bác hay một cây tre trong hàng tre xanh xanh Việt Nam tỏa bóng mát dịu dàng quê hương của Bác, tất cả đều làm Bác vui và ngủ an giấc hơn. Đây cũng chính là nguyện ước chân thành, sâu sắc của hàng triệu con tim người Việt sau một lần ra thăm lăng Bác. Bác ơi! Bác hãy ngủ lại bình yên nhé, chúng cháu về miền Nam tiếp tục xây dựng Tổ quốc từ nền móng Bác đã tạo ra đây! Câu thơ trầm xuống để kết thúc, ngừng lặng toàn bài. Bài thơ Viếng lăng Bác có nhiều điểm nghệ thuật rất đặc sắc, giúp biểu hiện thành công thêm về những giá trị nội dung. Bài thơ viết theo thể tám chữ, trong có có xen một vài câu bảy và chín chữ. Nhiều hình ảnh trong bài thơ lấy từ ngoài đời thực đã được ẩn dụ, trở thành một cách thể hiện cảm xúc thành kính của tác giả. Nhịp thơ của bài linh hoạt, lúc nhanh là biểu hiện cho ước nguyện đền đáp công ơn Bác, lúc chậm là lúc thể hiện lòng thành kính với Bác. Giọng điệu của bài trang trọng, tha thiết, ngôn ngữ thơ bình dị mà cô đúc.
Bằng những từ ngữ và lời lẽ chân thành, giàu cảm xúc, nhà thơ Viễn Phương đã bày tỏ được niềm xúc động cùng lòng biết ơn sâu sắc đến Bác trong một dịp ra miền Bắc viếng lăng Bác. Bài thơ như một tiếng nói chung của toàn thể nhân dân Việt Nam, biểu lộ niềm đau xót khi thấy Bác kính yêu ra đi. Bài thơ như một khúc ca Ngàn vàng ca ngợi Bác Hồ, thể hiện một tình cảm, một tình cảm của chính nhà thơ Viễn Phương đối với Bác Hồ. Đã nhiều năm trôi qua nhưng bài thơ vẫn giữ nguyên giá trị tốt đẹp ban đầu và để lại ấn tượng trong lòng nhiều thế hệ người đọc.
Câu trả lời của bạn: 19:38 31/05/2023
Câu trả lời của bạn: 14:44 14/05/2023
Bài thơ "Củi lửa" của Dương Kiều Minh bao gồm nhiều hình ảnh và tưởng tượng về ký ức tuổi thơ và mối quan hệ giữa mẹ và con.
Đầu tiên, bài thơ diễn tả sự thay đổi của thời gian và tuổi tác động qua những hình ảnh như "mẹ già nua" và "lăng mất tuổi xuân". Điều này cho thấy sự chuyển đổi động và sự thay đổi của cuộc sống, cũng như sự trưởng thành của nhân vật chính.
Tiếp theo, tác giả sử dụng những hình ảnh về những ký ức tuổi thơ như "ao xưa", "mảnh vườn nhỏ" và "bậc thềm giụa trăng mỗi tối" để tạo ra một bức tranh về quê hương và ký ức của một kẻ lừa đảo. Những hình ảnh này để thấy yêu thương và nhớ nhung về quá khứ của nhân vật chính.
Cuối cùng, bài thơ kết thúc bằng một hình ảnh về bến lửa, để thấy sự tương tác giữa quá khứ và hiện tại của nhân vật chính. Việc quay trở lại với bến lửa có thể được coi là sự trở lại với nguồn gốc và những ký ức tuổi thơ, và sự tương tác này có thể cho thấy sự kết nối giữa các thế hệ.
Nói chung, bài thơ "Củi lửa" tạo ra một bức tranh về sự thay đổi của thời gian, sự kết nối giữa quá khứ và hiện tại, và tình yêu thương giữa mẹ và con. Bài thơ cho thấy rằng mặc dù thời gian trôi qua và mọi thứ thay đổi, nhưng tình cảm gia đình vẫn luôn tồn tại và được truyền đi qua các thế hệ.
Câu trả lời của bạn: 14:41 14/05/2023
a) Ta có:
^MPO =900(MP là tiếp tuyến)
^MQO = 900(MQ là tiếp tuyến)
Xét tứ giác MPOQ có:
^MPO + ^MQO= 900+900=1800
=> T/giác MPOQ nội tiếp
+) Lại có:
IO⊥AB (qhe vuông góc giữa đkính và dây)
=> ^MIO=900
Mà ^MPO=900
Xét t/giác MPIO có:
0
=> T/giác MPIO nội tiếp./
Câu trả lời của bạn: 14:22 14/05/2023
Câu trả lời của bạn: 14:19 14/05/2023
Niềm tin về sự chiến thắng của cái thiện có thể nói là sợi chỉ đỏ xuyên suốt tất cả các tác phẩm cổ tích, là kim chỉ nam và định đến cuối cùng của mọi cốt truyện. Bởi đó vừa là niềm tin, vừa là mong ước mãnh liệt nhất của những người đã viết tác phẩm. Đọc nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn, bạn dễ nhận thấy Bạch tuyết đối xử tốt với nhiều người. Chính vì đức tính hiền lành này, khi gặp nguy hiểm, nàng được thợ săn tha mạng, được bảy chú lần cho ở lại nhà,… Truyện cho người đọc thấy ở liền rồi sẽ gặp lành. Trước nàng công chúa xinh đẹp và có trái tim thánh thiện thì mọi kẻ thù đều bị khuất phục và mọi âm mưu tội lỗi đều thất bại. Dù mụ Hoàng Hậu luôn muốn giết hại Bạch Tuyết nhưung không bao giừo đạt được mục đích. Vì ngay đến cả Người thợ săn phải đi làm nhiệm vụ của Đao phủ cũng chẳng thể xuống tay mà lại tìm cách giúp nàng bỏ trốn.
Sự giúp đỡ của mọi người và những lần thoát chết trong gang tấc của Bạch Tuyết là lời khẳng định đanh thép rằng dù cái ác vẫn còn đang tồn tại mạnh mẽ, luôn lớn hơn sức mạnh của cái thiện thì cái đẹp, chân thiện mỹ vẫn sẽ chiến thắng và không bao giờ có thể bị đẩy lùi. Tác phẩm đặt ra chân lý muôn thuở, cái ác chắc chắn sẽ bị tiêu diệt và không thể tồn tại lâu.
Câu trả lời của bạn: 14:17 14/05/2023
Đợt nghỉ hè vừa rồi em đã được về quê ngoại chơi, khi đi ngang qua một ngôi trường nhỏ trong xã, em rất bất ngờ khi thấy vẫn có lớp học. Khi vào xem thì em mới biết đó là lớp học tình thương của một cô giáo trẻ, em đã có ấn tượng sâu sắc ngay trong lần đầu gặp cô.
Lớp học nằm dưới tán của những cây phượng vĩ đang rực lửa hoa phượng đỏ, cả những đóa bằng lăng tím rụng khắp sân. Trong không gian râm ran của tiếng ve kêu, văng vẳng tiếng đọc “ê a” của các bạn học sinh.
Giữa cái nóng mùa hè mà cô giáo vẫn đang nhiệt huyết giảng bài, học sinh vẫn chăm chú lắng nghe. Cô giáo là một người rất trẻ, dáng người thanh mảnh, cao ráo, cô đi một đôi dép quai hậu màu đen, mặc chiếc quần âu cũng màu đen và sơ vin chiếc áo sơ mi trắng. Một hình ảnh cô giáo thật đẹp và đầy tình yêu nghề.
Cô có gương mặt hình trái xoan, mái tóc dài đen nhánh, nhưng sợi tóc vương trên trán và hai bên mang tai đã ướt đẫm mồ hôi. Trường học ở quê vẫn chưa có điều hoà, chỉ vài cái quạt trần không thể làm dịu đi cái nóng mùa hè. Cô giáo cũng là một giáo viên trên thành phố về quê nghỉ hè, thế nhưng cô không chọn nghỉ ngơi mà dành thời gian đó mở lớp dạy miễn phí cho các bạn có hoàn cảnh khó khăn không được đến trường. Dáng cô đứng trên bục giảng rất nhỏ bé nhưng những điều cô mang lại cho các bạn học sinh ở đây thật lớn lao và đầy ý nghĩa.
Cô giáo đã khơi dậy ước mơ trở thành giáo viên trong em sau khi được gặp cô. Em đã tự nhắc nhở mình rằng phải phấn đấu học tập thật tốt để sau này có thể giúp đỡ những người kém may mắn hơn mình, như chính cô giáo đã làm.
Câu trả lời của bạn: 14:15 14/05/2023
- Cây cối xanh um.
- Nhà cửa thưa thớt.
2 câu hỏi:
- Chị đi đâu thế?
- Bạn có sở thích riêng không?
- Chà, con mèo này bắt chuột giỏi thật!
- Ôi, trời rét quá!
2 câu khiến:
- Tối nay, chị giảng lại giúp em bài toán nhé!
- Thưa cô, cô có thể giảng lại phần vừa rồi được không ạ!
Câu trả lời của bạn: 14:14 14/05/2023
Nhiệt lượng quả cầu đồng tỏa ra là:
Q2 = m2.c2.(t2 – t) = 0,5.368.(100 – t)
Nhiệt lượng nước thu vào là:
Q1 = m1.c1.(t – t1) = 2.4186.(t – 15)
Vì nhiệt lượng tỏa ra bằng nhiệt lượng thu vào nên:
Qthu = Qtỏa ↔ Q2 = Q1
↔ 0,5.368.(100 – t) = 2.4186.(t – 15)
Suy ra t = 16,83oC
Câu trả lời của bạn: 14:13 14/05/2023
Sơ đồ tạo ảnh:
Khoảng cách giữa vật và ảnh qua thấu kính
Vì vật là vật thật nên ta có 3 nghiệm thỏa mãn bài toán:
Câu trả lời của bạn: 14:08 14/05/2023
Câu trả lời của bạn: 14:07 14/05/2023
- Các phương pháp bảo vệ môi trường trong chăn nuôi:
+ Vệ sinh khu vực chuồng trại: Thường xuyên vệ sinh chuồng nuôi sạch sẽ.
+ Thu gom và xử lí chất thải chăn nuôi:
• Thu gom chất thải triệt để và sớm nhất có thể.
• Thu phân để ủ làm bón phân hữu cơ.
• Xây hầm biogas để xử lí chất thải cho trại chăn nuôi.
Câu trả lời của bạn: 14:05 14/05/2023
Câu trả lời của bạn: 14:04 14/05/2023
This is the house.....where.....my teacher lives
C
Câu trả lời của bạn: 21:02 11/05/2023
Câu trả lời của bạn: 21:01 11/05/2023
Tóm tắt:
N1 = 4400 vòng; N2 = 240 vòng
U1 = 220 V; U2 = ?
Lời giải:
Ta có:
suy ra: Hai đầu dây của cuộn thứ cấp có hiệu điện thế là:
Câu trả lời của bạn: 20:58 11/05/2023
Câu hỏi:
Câu trả lời của bạn: 20:54 11/05/2023