
Vy
Vàng đoàn
720
144
Câu trả lời của bạn: 16:10 11/01/2022
Tính giá trị biểu thức :
502 – (45,5 + 22, 5) = 502 – 68 = 434
Câu trả lời của bạn: 16:06 11/01/2022
Nêu cách bảo quản các đồ dùng bằng nhôm hoặc hợp kim của nhôm trong nhà em:
-Những đồ dùng bằng nhôm hoặc hợp kim của nhôm phải rửa sạch, để nơi khô ráo.
-Khi bưng bê các đồ dùng bằng nhôm phải nhẹ nhàng vì chúng mềm và rất dễ bị cong, vênh, méo
Câu trả lời của bạn: 16:04 11/01/2022
Nước nào ở phương Tây mở đầu cho việc xâm lược các nước ở khu vực Đông Nam Á?
A.Anh, Pháp
B.Pháp, Bồ Đào Nha
C.Bồ Đào Nha, Tây Ban Nha
D.Tây Ban Nha, Anh
=> Vì các nước Anh, Tây Ban Nha ở phương Tây đã mở đầu cho việc xâm lược các nước Đông Nam Á ở cuối thế kỉ XIX - đầu thế kỉ XX
Câu hỏi:
Câu trả lời của bạn: 16:02 11/01/2022
Câu thơ
"Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước, trong nguồn chảy ra"
Thuột thể thơ gì?
Thể thơ:Lục bát
Câu trả lời của bạn: 15:29 11/01/2022
Mỗi năm, khi đến ngày Nhà giáo Việt Nam, em lại dành thời gian, mua một bó hoa tươi thắm rồi đến thăm cô Ngọc - người giáo viên mà em kính yêu nhất.
Cô Ngọc là cô giáo dạy Ngữ văn của em lúc em học lớp 6. Nhờ có cô, mà em đã yêu thích và học tập tốt môn Văn hơn - một môn học mà trước đó em rất chán ghét.
Lúc ấy, cô Ngọc là một giáo viên trẻ vừa mới ra trường, chỉ mới 24 tuổi. Cô có vóc dáng nhỏ nhắn, khuôn mặt tròn rất đáng yêu. Chính vì thế mà có nhiều phụ huynh không quá tin tưởng vào khả năng dạy học của cô. Tuy nhiên, đến cuối cùng, cô đã khiến mọi người phải nể phục khả năng dạy học của mình. Cô Ngọc có mái tóc màu nâu nhạt, xoăn nhẹ ở đuôi. Khi đi dạy, cô thường buộc gọn ở phía sau. Đôi mắt cô to tròn, đen láy. Mỗi khi dạy học thì cô phải đeo thêm một chiếc kính, vì cô bị cận. Cô thường nhắc em và các bạn khi học phải cách vở một khoảng cách nhất định nếu không sẽ phải đeo kính giống cô.
Điều em ấn tượng nhất ở cô chính là cách giảng dạy. Trước đó, em rất ghét học Văn vì nó vừa dài dòng lại còn nhàm chán. Thế nhưng từ khi học cô em lại thấy thích môn học này. Cô không bắt chúng em học thuộc lòng những câu chữ khô khan, mà dạy cho chúng em cách tự mình viết những thứ bản thân đã hiểu. Cô luôn khuyến khích chúng em sáng tạo, tự do viết lách. Trong giờ học, cô thường đan xen, kể những câu chuyện thú vị quanh bài học. Cứ thế, giờ học Ngữ văn luôn được em và các bạn hứng khởi, mong chờ.
Đối với học sinh, cô Ngọc không chỉ là một giáo viên mà còn là một người bạn thân nữa. Cô luôn linh hoạt điều tiết được hai vị trí này. Trong giờ học, cô là một giáo viên nghiêm túc, tận tụy. Khi ra chơi, cô là một người bạn để chúng em có thể thoải mái tâm sự, chia sẻ. Cô cũng thích ngồi ăn vật, uống trà sữa với chúng em. Chính vì thế mà em cùng các bạn đều rất yêu quý cô.
Cô Ngọc luôn yêu thương, quan tâm tới chúng em. Bạn nào sức khỏe yếu, học kém môn nào, gia đình có gì đặc biệt… là cô nhớ hết. Nếu bạn học sinh nào cần nhờ cô giảng lại bài, thì cô luôn sẵn sàng. Vào đợt thi cuối kì năm ấy, liên tục ba buổi tối trước khi thi, cô đều dạy kèm lại kiến thức cho chúng em, cốt để ai cũng có kết quả tốt nhất. Mấy tối đấy, trời mưa rét, nhà cô lại xa, nhưng cô vẫn đến dạy vô cùng nhiệt tình. Sau đó, các phụ huynh có gửi cô quà nhưng cô kiên quyết không nhận. Những hành động ấy của cô khiến mọi người ai cũng kính mến, nể phục.
Đến bây giờ, em đã là một học sinh giỏi môn Văn rồi. Mỗi khi nhìn kết quả môn văn, em lại nhớ đến cô Ngọc - người gieo cho em niềm yêu văn học. Trong ngăn bàn học của em, đến bây giờ vẫn còn giữ những bài kiểm tra được cô chấm ngày ấy. Mỗi khi nhớ cô, em lại lấy chúng ra để ngắm nhìn. Và thầm cảm ơn ông trời vì đã cho em được học với cô giáo tuyệt vời như vậy.
Câu trả lời của bạn: 09:03 30/12/2021
Tại sao nói lao động là điều kiện, là phương tiện để con người và xã hội phát triển?
Vì lao động làm ra của cải, vật chất cung cấp cho quá trình sinh sống, phát triển của con người, xã hội.
Trong quá trình lao động người ta liên tục phải tìm cách đổi mới phương thức, sáng tạo ra nhiều cách mới để số của cải kiếm được nhiều hơn phục vụ nhu cầu ngày càng tăng của con người =>Vậy con người và xã hội sẽ phát triển
Ví dụ: từ một chiếc điện thoại để liên lạc => sáng tạo ra có thêm chức năng chụp ảnh, nghe nhạc => bây giờ là smartphone đầy đủ chức năng
Câu hỏi:
Câu trả lời của bạn: 09:00 30/12/2021
Thuỷ tinh thường có tính chất gì?
Tính chất: Trong suốt, không gỉ, cứng nhưng dễ vỡ , không cháy, không hút ẩm và không bị a-xít ăn mòn.
Câu trả lời của bạn: 08:40 30/12/2021
Người ta xếp 800 cái bánh vào các hộp, mỗi hộp 4 cái. Sau đó xếp các hộp vào các thùng, mỗi thùng 5 hộp. Hỏi có bao nhiêu thùng bánh?
Cách 1:
Số hộp bánh xếp được là:
800:4=200 (hộp)
Xếp được số thùng bánh là:
200:5=40 (thùng)
Đáp số: 40 thùng bánh
Cách 2:
Xếp được số thùng bánh là:
800:4:5=40 (thùng)
Đáp số: 40 thùng bánh
Câu trả lời của bạn: 08:35 30/12/2021
Thân phận người phụ nữ lênh đênh, trôi nổi như mười hai bến nước vào thời phong kiến. Thương cảm cho thân phận đau thương của người phụ nữ, “Bà chúa thơ Nôm” Hồ Xuân Hương đã sáng tác bài thơ “Bánh trôi nước”, một bài thơ em rất yêu thích. Chỉ bằng bốn câu thơ trữ tình chất chứa nhiều tâm tư, tình cảm sâu sắc, bài thơ đã lôi cuốn người đọc, người nghe bằng những vần điệu miêu tả một chiếc bánh dân gian thường dùng nhưng hàm ý lại xoay quanh vẻ đẹp thuần khiết của người phụ nữ Việt Nam, được thể hiện sinh động như sau:
“Thân em vừa trắng lại vừa tròn
Bảy nổi ba chìm với nước non
Rắn nát mặc dầu tay kẻ nặn
Mà em vẫn giữ tấm lòng son.”
Khúc dạo đầu được thể hiện qua những vần thơ chân thật mà rất phong phú về hình ảnh:
“Thân em vừa trắng lại vừa tròn.”
Đọc câu thơ, em liên tưởng đến chiếc bánh trôi nước trăng trắng, tròm ủm gợi cho người dọc, người nghe một niềm thích thú ngọt ngào. Hình ảnh đó đã được nhà thơ vẽ ra với cách ẩn dụ đặc sắc: lồng ghép vào màu sắc và hình dáng của chiếc bánh hiện lên làn da trắng mịn màng và thân hình đầy đặn của người phụ nữ Việt Nam. Chỉ bằng một câu thơ sức tích mà Hồ Xuân Hương đã nêu bật được vẻ đẹp “Nhất dáng, nhì da” của người phụ nữ nước ta. Cùng cảm nhận được nét đẹp của người phụ nữ về làn da, vóc dáng, Khổng Tử đã viết trong bài thơ Thạc Nhân II như sau: “Tựa mỡ đọng trắng mướt làn da.” Hoặc nhà thơ Nguyễn Du cũng đã khen ngợi: “Khuôn trăng đầy đặn, nét ngài nở nang.” Cả hai tác gia này đều có cảm nhận rất hay về nét đẹp của người phụ nữ, nhưng theo em thì vần thơ của Hồ Xuân Hương súc tích, dễ thương và mang tính dân gian hơn.
Tuy đẹp như vậy, nhưng họ lại phải chịu cảnh:
“Bảy nổi ba chìm với nước non.”
Đọc đến đây, lòng tôi bỗng vỡ oà niềm thương cảm. Nhà thơ đã xuất sắc khi tiếp tục tả hình ảnh những chiếc bánh trôi bập bềnh trong nước dựờng sóng sánh ánh vàng. Nhưng kèm theo hình ảnh hấp dẫn đó là số phận lênh đênh của người phụ nữ trong thời phong kiến qua thành ngữ “Bảy nổi ba chìm”. Cùng đồng cảm với tác giả, Nguyễn Du cũng từng viết: “Hoa trôi man mác biết là về đâu?” Nhưng câu thơ của Hồ Xuân Hương lại mang đậm tính chân thật, hàm súc chất chứa nỗi niềm riêng tư mà có lẽ nhà thơ cũng đang phải chịu đựng.
Vậy do đâu mà người phụ nữ phải chịu cảnh “bảy nổi ba chìm, chín lênh đênh” như vậy? Câu trả lời như sau:
“Rắn nát mặc dầu tay kẻ nặn.”
Nghẹn ngào và xúc động là hai điều mà em cảm nhận được khi đọc câu thơ trên. Chiếc bánh trôi nước được vuông tròn hay nát vụn là đều do người nặn bánh quyết định. Và nhà thơ đã khéo léo sử dụng hình ảnh ẩn dụ này để nói lên thân phận người phụ nữ hạnh phúc hay đau khổ đều do người khác quyết định, chứ người phụ nữ không hề được tự tay định đoạt số phận hay tương lai của mình. Người khác đó là ai? Đó chính là nam giới với những quan niệm lạc hậu của xã hội phong kiến “Trọng nam khinh nữ”, “Chồng chúa vợ tôi”, “Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử”. Tuy nhiên với quan hệ từ “mặc dầu”, Hồ Xuân Hương cũng toát lên được ước vọng vươn lên của người phụ nữ muốn phá tung khuôn khổ chật hẹp này.
Tuy người phụ nữ phải sống trong cảnh nặng nề, tối tăm, nhưng đâu đó trong lòng họ vẫn ánh lên phẩm chất cao quý của con người Việt Nam:
“Mà em vẫn giữ tấm lòng son.”
Nhà thơ một lần nữa tiếp tục lồng ghép hình ảnh cái nhân của chiếc bánh mang sắc đỏ của đường thùng để tôn lên nét đẹp thanh tao của nhân phẩm người phụ nữ luôn trung hậu, thủy chung. Câu thơ cuối trong bài thất ngôn tứ tuyệt là câu “Hợp”, câu mang ý chính của toàn bài, mang ý nghĩa quan trọng nhất đó là “tấm lòng son”, tấm lòng son sắt như màu đỏ cao quí của máu chảy trong con người. Vừa miêu tả được bánh trôi nước vừa đề cao được nét đẹp bề ngoài lẫn bề trong của người phụ nữ, điều này đã thể hiện được tài năng xuất chúng của một nữ thi sĩ được người đời ca ngợi là “Bà chúa thơ Nôm”. Quả không ngoa chút nào vì với những quan hệ từ bình thường như “mặc dầu”, “mà”, nhà thơ đã diễn tả đầy đủ tinh thần hiên ngang bất khuất của người phụ nữ vừa sẵn sàng đối chọi với quan niệm hà khắc của chế độ phong kiến vừa giữ gìn phẩm chất cao đẹp của mình trong bất cứ hoàn cảnh nào.
Bằng nghệ thuật điêu luyện của thể thơ Đường hàm súc cùng với thủ pháp ẩn dụ sinh động, bài thơ Bánh trôi nước của nữ văn sĩ tài hoa Hồ Xuân Hương đã cùng lúc phác hoạ được hình ảnh của chiếc bánh trôi nước, đồng thời vẽ lên hình ảnh của người phụ nữ tuy số phận hẩm hiu trong một xã hội hủ lậu nhưng vẫn sáng lên niềm hy vọng và phẩm chất cao quí của mình.
Càng yếu quý tâm hồn và ngưỡng mộ tài năng văn thơ kiệt xuất của Bà chúa thơ Nôm, thế hệ phụ nữ ngày nay, đặc biệt là bản thân em, càng phải phát huy được những phẩm chất mà tác giả gửi gắm trong những câu thơ da diết, đầy xúc động. Trong công cuộc đổi mới đất nước, người phụ nữ giữ một vai trò quan trọng, nên họ càng phải phấn đấu hơn nữa để giữ gìn nét đẹp nội tâm đồng thời trau dồi thêm kiến thức để tự khẳng định mình. Có như thế người phụ nữ mới bình đẳng với nam giới để cùng chung tay xây dựng một xã hội văn minh, hiện đại.
Câu trả lời của bạn: 08:29 30/12/2021
a) -5,17-0,469=-5,639
B)-2,05+1,73=-0,32
c) (-5,17)×(-3,1)=16,027
D) (-9,18)÷4,25=-2,16
Câu trả lời của bạn: 08:26 30/12/2021
Vì sao nhà Lý quyết định dời đô từ Hoa Lư về Đại La?
A) Đây là vùng đất trung tâm đất nước.
B) Vùng đất hẹp, nhiều núi đá, dễ phòng thủ, khó tấn công.
C) Muôn vật phong phú, tốt tươi.
D) Đất rộng lại bằng phẳng. Dân cư không khổ vì ngập
Câu hỏi:
Câu trả lời của bạn: 08:24 30/12/2021
Cây quạt là vật dụng có từ rất lâu đời mà ông cha ta đã sáng tạo ra nó để quạt mát khi trời oi bức, ngoài ra cái quạt cũng còn được vận dụng để làm vật trang trí treo trong nhà, dùng để phục vụ cho các hoạt động văn hóa như múa...
Việt Nam nằm trong vùng khí hậu nhiệt đới, vào mùa hè thời tiết nóng bức nên nhu cầu làm mát rất phổ biến, cái quạt ra đời để giúp mọi người xua tan phần nào nóng bức đó.Quạt nói chung được chia thành 2 nhóm: Quạt bằng tay và Quạt máy.
Về quạt bằng tay có nhiều loại: Quạt nan (làm bằng nan cây tre), Quạt mo (làm bằng bẹ cây cau), Quạt giấy (làm bằng giấy), Quạt bằng tấm xốp (làm từ sản phẩm bìa, xốp)... Để làm một chiếc quạt nan theo kiểu truyền thống, chúng ta cần chuẩn bị nguyên liệu gồm 8-12 thanh tre vót mỏng, giấy, kéo, keo dán.
Xếp các thanh tre lại, thanh nọ chồng lên thanh kia rồi dùi 1 lỗ xuyên qua đầu mút các thanh, cố định chúng bằng 1 cái trục sao cho chúng dễ dàng tách ra thành hình nan quạt và dễ dàng khi xếp lại. Sau đó tách các nan quạt ra, ướm 2 tờ giấy lên và cắt thành hình cung theo mong muốn, dùng keo dán 2 tờ giấy vừa cắt lên 2 mặt của các nan quạt sao cho các nan quạt được tách đều nhau. Vậy là chúng ta đã có 1 cái quạt đơn giản có thể mở ra gập vào.
Về Quạt máy (chạy bằng điện) cũng có nhiều loại: quạt để bàn, quạt treo tường, quạt trần, quạt thông gió, quạt không cánh, quạt hơi nước... Để có một chiếc quạt máy, tùy theo nhu cầu làm mát và túi tiền, chúng ta có thể ra siêu thị điện máy hoặc cửa hàng điện để mua 1 chiếc quạt điện với đủ chức năng theo mong muốn. Mang quạt về, chúng ta chỉ việc cắm điện vào, bật quạt lên để làm mát cho cả nhà.
Về tính tiện lợi, quạt bằng máy có thể làm mát mạnh hơn, và vì máy chạy nên chúng ta không cần quạt tay vẫn có gió mát, tha hồ nằm ngủ, ngồi chơi hay làm bất kỳ điều gì mà gió vẫn cứ thổi mát cho chúng ta suốt ngày, không biết mệt mỏi; hơn thế nữa, ta có thể hẹn giờ mở, hẹn giờ tắt cho quạt máy rất tiện dụng. Tuy nhiên, khi không có điện thì quạt máy không hoạt động được, khi đó quạt tay sẽ là cái hữu dụng nhất cho mọi người.
Từ ngàn xưa, trên các làng quê Việt Nam đã có nhiều nghệ nhân làm quạt. Nhiều nhất là ở vùng quê Bắc Bộ. Đã có nhiều làng nghề làm quạt phát triển gắn bó cùng với những thăng trầm của quê hương. Đặc biệt, quạt đã trở thành hình tượng văn hóa nghệ thuật và ăn sâu vào đời sống văn hóa con người Việt Nam qua các câu chuyện cổ tích, thơ ca, hò vè, chẳng hạn như chuyện Thằng Bờm là một ví dụ:
"Thằng Bờm có cái quạt mo
Phú Ông xin đổi ba bò chín trâu"
Nhà thơ Vương Trọng có bài thơ "Gió từ tay mẹ" sáng tác năm 1974, đây là tác phẩm hay nhất về chiếc quạt nan, lời thơ có đoạn:
"Quạt nan như lá
Chớp chớp lay lay
Quạt nan mỏng dính
Quạt gió rất dày
Gió từ ngọn cây
Có khi còn nghỉ
Gió từ tay mẹ
Thổi suốt đêm ngày".
Thật giản dị và cảm động! Có ai trong chúng ta không từng được mẹ quạt đưa vào giấc ngủ. Đúng là chiếc quạt "Nan- ti on- nan" của mẹ không có định giờ, không có chức năng khử độc, không bơm oxy, không có màng lọc mạ vàng, không công nghệ nano-không có thương hiệu quốc tế, nhưng có tình mẹ bao la.
Ngày nay, em không có cơ hội được mẹ cầm cái quạt nan quạt mát đêm ngày như trong thơ, nhưng em vẫn cảm nhận được rằng nếu không có quạt mát (hay máy lạnh) thì mẹ cũng sẽ dùng quạt mo hay quạt nan quạt cho em ngủ khi trời nóng.
Câu trả lời của bạn: 08:20 30/12/2021
Từ đồng nghĩa với cụm từ:"Khi ẩn khi hiện"
A. Mờ mịt
B. Vằng vặc
C. Long lanh
D. Thấp thoáng
Câu hỏi:
Câu trả lời của bạn: 08:18 30/12/2021
Chao ôi, cảnh buổi sáng đầu xuân thật tuyệt! Nó như bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài.
Ông mặt trời lúc này vẫn còn say ngủ trong chiếc chăn mỏng của màn mây ấy thế mà mấy chú chim đã dậy từ bao giờ, hót líu lo trên cành hòa nhịp với loa phóng thanh của hợp tác xã tạo nên một bản nhạc du dương trầm bổng đón chào một ngày xuân mới. Tôi tung tăng chạy nhảy như một con sáo nhỏ ra đầu làng để tận hưởng bầu không khí trong lành, mát mẻ của làng quê. Một lúc sau, phía đằng đông, ông mặt trời thức dậy, vứt bỏ chiếc chăn mỏng, ông vươn vai, ban phát những tia nắng xuân vàng dịu xuống vạn vật. Tôi như nghe thấy tiếng cựa mình của cỏ cây, hoa lá trước sắc xuân. Cây nào cây ấy cũng đều chọn cho mình bộ quần áo đẹp nhất để đón chào xuân mới. Nhìn cảnh quê hương lúc này như một lẵng hoa đầy mầu sắc. Chúng như đang lượn vòng trong các cành cây, như đang nô đùa, nhảy nhót dưới ánh nắng của mùa xuân. Bên lũy tre, cạnh bờ ao, cô gió đánh nhịp cho lá cây vui hát rì rào. Dưới mặt ao, ánh nắng chênh chếch chiếu xuống làm mặt ao lóng la lóng lánh như người ta vừa giát một mẻ vàng mới luyện song. Đứng giữa cánh đồng lúa, tôi như tưởng tượng mình đang lạc vào một thế giới cổ tích. Một mùa xuân đầy sức sống đang về trên quê hương tôi. Quê hương tôi thật đẹp phải không các bạn? Tôi mong ước quê mình mãi đẹp dưới sắc xuân.
Ôi, quê mình vào buổi sáng đầu xuân đẹp quá, đẹp quá đi! Tôi thật sung sướng và tự hào khi được sinh ra và lớn lên trên mảnh đất yêu dấu này. Tôi sẽ cố gắng học thật giỏi để sau này xây dựng quê hương ngày càng tươi đẹp hơn.