tran bach quang
Sắt đoàn
40
8
Câu trả lời của bạn: 10:29 21/08/2023
Tác giả: Nguyễn Dữ.
Tác phẩm: " Chuyện người con gái Nam Xương " Thể loại :Truyện truyền kì
Xuất xứ: “Chuyện người con gái Nam Xương” là truyện thứ 16 trong số 20 truyện nằm trong tác phẩm nổi tiếng nhất của Nguyễn Dữ “Truyền kỳ mạn lục”. Truyện có nguồn gốc từ một truyện cổ dân gian trong kho tàng cổ tích Việt Nam “Vợ chàng Trương”.
2.Cụm từ “thú vui nghi gia nghi thất” có nghĩa là: ý nói nên cửa nên nhà, thành vợ thành chồng, cùng nhau xây dựng hạnh phúc gia đình. Câu 3: Phép tu từ được sử dụng trong câu văn ''Nay đã bình rơi trâm gãy... Vọng Phu kia nữa'' là: phép ẩn dụ. - '"trâm gãy gương tan": tình duyên đứt đoạn, gia đình đổ vỡ.
Câu trả lời của bạn: 10:15 21/08/2023
Câu 1:Đoạn văn trên được trích từ tác phẩm nào?Tác giả của đoạn trích trên?Nhân vật trong đoạn trích là ai?Câu nói trên trong hoàn cảnh nào?
- Đoạn trích trên thuộc tác phẩm “Chuyện người con gái Nam Xương” của tác giả Nguyễn Dữ.
- Nhân vật trong đoạn trích là nhân vật người vợ Vũ Nương.
- Câu nói trên được nói trong hoàn cảnh Vũ Nương bị chồng nghi oan nàng hai lòng, không chung thủy.
Câu 2:Cụm từ “thú vui nghi gia nghi thất” có nghĩa là:
Cụm từ nghi gia nghi thất: nên cửa nên nhà, ý nói thành vợ thành chồng, cùng xây dựng hạnh phúc gia đình.
Câu 3: chỉ ra cụ thể phép tu từ được sử dụng trong câu văn”Nay đã bình rơi trâm gãy…..Vọng Phu kia nữa”.Nội dung của câu nói trên?
- Để thể hiện nỗi đau đớn tuyệt vọng của Vũ Nương, tác giả đã sử dụng 1 loạt hình ảnh ước lệ diễn tả sự chia lìa lứa đôi, lời nói cùa nàng lúc này có cả tiếng than nức nở bởi ngay cả nỗi đau khổ chờ chồng thành hóa đá trước đây cũng không còn có thể làm lại. Đó là những lời tuyệt vọng đành cam chịu hoàn cảnh, số phận.
- Biện pháp tu từ Ẩn dụ được sử dụng trong câu văn
+ "bình gãy trâm tan"
+ "liễu tàn trước gió"
+ "nước thẳm buồm xa"
+ "kêu xuân cái én lìa đàn"
+ "sen rũ trong ao"
- Nội dung của câu thơ cho thấy sự tan vỡ trong cuộc hôn của Vũ Nương và chồng Trương Sinh
Câu 4: Từ nhân vật Vũ nương trong truyện người con gái Nam xương em hãy viết đoạn văn 10 câu nêu suy nghĩ của em về người phụ nữ xã hội phong kiến.
"Thân em vừa trắng lại vừa tròn
Bảy nổi ba chìm với nước non
Rắn nát mặc dầu tay kẻ nặn
Mà em vẫn giữ tấm lòng son..."
Tìm lại những trang thơ, bài văn của nền văn học cũ Việt Nam, không khó để tìm thấy những bóng dáng và hình ảnh về người phụ nữ Việt Nam xưa: Họ đẹp, đẹp cả về ngoại hình lẫn nhân cách. Nhưng thật đáng tiếc thay, trong xã hội phong kiến, người phụ nữ lại phải chịu một số phận đầy bị kịch và đáng thương."Phận đàn bà” trong xã hội phong kiến cũ đau đớn, bạc mệnh, tủi nhục không kể xiết. Lễ giáo phong kiến khắt khe như sợi giây oan nghiệt trói chặt cuộc đời người phụ nữ “ bảy nổi ba chìm với nước non” bỗng hiện như hình ảnh nàng Vũ Nương ngày ấy!
Câu trả lời của bạn: 10:14 21/08/2023
Gọi vận tốc xe máy là: x (km/h) (Đk: x > 0)
⇒ Vận tốc ô tô là: x + 10 (km/h)
Có: Quãng đường xe máy đi được là 3x4(km)
Câu trả lời của bạn: 10:07 21/08/2023
Tác phẩm được viết vào khoảng đầu năm 1948, sau khi tác giả cùng đồng đội của mình tham gia chiến dịch Việt Bắc – Thu Đông năm 1947. Với cái nhìn chân thực của người lính – người trong cuộc, người trực tiếp cầm súng ra mặt trận, Chính Hữu đã khắc họa thành công vẻ đẹp sống động từ hoàn cảnh xuất thân đến tâm hồn và ý chí nghị lực mạnh mẽ, dũng cảm, chan chứa tình đồng chí của người lính cách mạng. Trước hết, họ là những người lính xuất thân từ những chàng trai nông dân áo vải lam lũ, nghèo khó trên khắp mọi miền đất nước và chứa chan tinh thần yêu nước, trách nhiệm với quê hương dân tộc:
"Quê hương anh nước mặn đồng chua
Làng tôi nghèo đất cày lên sỏi đá."
Thành ngữ "nước mặn đồng chua", gợi lên một miền đất nắng gió ven biển, đất đai bị nhiễm phèn, nhiễm mặn, rất khó trồng trọt. Còn cụm từ “đất cày lên sỏi đá” lại gợi lên trong lòng người đọc về một vùng đồi núi, trung du đất đai cằn cỗi, khó canh tác. Đó là xuất phát điểm về hoàn cảnh xuất thân và cuộc sống của những chàng trai nông dân chân lấm tay bùn, áo nhuộm nâu bốn mùa, chỉ quen với tay cuốc, tay cày sau lũy tre làng. Thế nhưng, khi tổ quốc lâm nguy, họ đã sẵn sàng gác lại tất cả những gì quí giá nhất, thân thiết nhất nơi làng quê để ra đi chiến đấu:
"Ruộng nương anh gửi bạn thân cày
Gian nhà không mặc kệ gió lung lay
Giếng nước gốc đa nhớ người ra lính."
Ruộng nương, gian nhà, giếng nước, gốc đa… là những hình ảnh giản dị, quen thuộc ở mọi làng quê Việt Nam. Có lẽ lúc này người lính đang rất nhớ tới quê hương, nơi có gia đình, người thân, có ruộng nương, gian nhà, những tình cảm đẹp đẽ của họ từ thuở ấu thơ đến lúc trưởng thành. Nhưng từ “mặc kệ” đã cho thấy sự quyết tâm ra đi của những người lính; họ gửi lại quê hương, ruộng nương, gian nhà và cả những tình cảm buồn vui của thời thơ ấu cho người thân yêu để lên đường cầm súng đánh giặc cứu nước. Tinh thần hi sinh mạnh mẽ ấy đã được nhà thơ Thanh Thảo bộc bạch bằng lời thơ của mình:
Câu trả lời của bạn: 10:06 21/08/2023
Câu hỏi:
Câu trả lời của bạn: 10:05 21/08/2023
Thế giới quanh ta là thiên nhiên diệu kì. Đặc biệt, thiên nhiên với muôn ngàn loài cây luôn làm ta ấn tượng, yêu quý. Còn với riêng em, em yêu quý nhất cây đào.
Cây đào là loài cây quen thuộc với ngày Tết của dân tộc ta. Nó là loài cây đặc trưng cho miền Bắc mỗi dịp Tết đến xuân về. Những cành cây vươn ra rộng rãi. Cành lá của nó làm em liên tưởng đến non xanh, xuân nồng nàn thi vị. Những bông hoa nhỏ hồng mơn mởn điểm tô cho vẻ đẹp bình dị của nó. Đào không nở quanh năm mà chỉ đến vào dịp Tết nên luôn luôn đặc biệt, ấn tượng với mỗi người. Những nụ hoa chúm chím làm em nghĩ nhiều về vẻ e ấp, dịu dàng.
Em yêu quý đào vì nó là loài cây đặc trưng của miền Bắc vào Tết đến xuân sang. Đào bình dị nhưng gắn liền với tuổi thơ em nồng nàn. Tuổi thơ đã từng khao khát nhà có một cây đào mộc mạc để háo hức vui tươi trong ngày Tết. Cây đào thơm với vẻ bình dị, mơ màng. Đào mang đến cho em muôn ngàn niềm vui, niềm hạnh phúc. Đào gửi trao cho em những ấn tượng về một loài cây mảnh dẻ nhưng kiên cường, mơ màng.
Kỉ niệm đặc biệt của em với cây đào gắn với bao niềm vui thú. Ngày bé khi gia đình không có tiền mua đào, đi đến đâu em cũng thèm muốn. Thèm muốn có một cây đào xinh tươi, nó là khao khát của tuổi thơ nghèo khó. Và ngày bố mẹ mua cây đào vào dịp Tết năm ấy, niềm vui nhân lên vô hạn. Em biết ơn bố mẹ và háo hức vô cùng. Chăm chút từng chút cho đào, lòng em thấy vui sướng và mênh mông vô hạn. Ngày nào em cũng chăm chút, ngắm nghía đào đến vô cùng. Theo lời bố mẹ nói, ngắm nhiều quá có khi đào không ra hoa. Em hiểu đó chính là vì sự háo hức, vui sướng của em ngày có cho mình một cây đào xinh tươi.
Đào là loài cây đặc trưng cho Tết. Vẻ đẹp của đào là vẻ đẹp của tự nhiên bình dị nhưng rất đỗi đẹp xinh. Sự xinh đẹp của đào làm em thấy yên lòng, nhẹ nhàng, mơ màng vô cùng. MOng rằng mỗi người đều có cho mình một nàng đào xinh đẹp, một loài cây để nhớ thương và gắn bó.
Câu trả lời của bạn: 10:03 21/08/2023
Câu trả lời của bạn: 10:01 21/08/2023
Cơn mưa rào bất chợt ùa về trong thành phố khiến cho không khí Hà Nội vốn đang nóng nực cũng trở nên mát mẻ hơn. Vốn không ngủ trưa nên buổi tối tôi thiếp đi từ rất sớm. Trong giấc mơ, tôi mơ thấy bà nội - người bà yêu quý của tôi đã xa cách lâu ngày. Đây thực sự là một giấc mơ xúc động mà tôi vẫn nhớ mãi.
Bà nội tôi đã qua đời nay đã được hai năm rồi. Ngày bà mất đã mãi mãi trở thành một nỗi ám ảnh trong lòng tôi, ngày ấy, người mà tôi yêu quý nhất đã ra đi… mãi mãi. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn tin rằng bà chỉ là đi đâu đó xa lắm, đến một thế giới tốt đẹp hơn, bình yên hơn chứ chưa thực sự rời khỏi thế gian này, bà vẫn luôn bên tôi.
Trong giấc mơ, tôi chợt thấy bà xuất hiện ở mảnh vườn cũ mà ngày trước tôi với bà thường hay gọi nó với một cái tên là “khu vườn đặc biệt”. Nó đặc biệt bởi trong đây mùa nào thức ấy, bốn mùa xanh tốt và gắn bó bao kỉ niệm ấu thơ tôi. Trong làn sương mờ mờ ảo ảo, có cái gì đó cứ thôi thúc khiến tôi tiến thật nhanh về phía trước. Không rõ đã đi bao lâu, tôi chợt nhìn thấy bà đang ngồi dưới gốc cây lan, mỉm cười nhìn tôi. Nước mắt tôi trào ra, chạy lại ôm chầm lấy bà, tôi nói:
- Bà phải không? Có phải là bà thật không? Con nhớ bà lắm!
Bà chỉ cười, xoa đầu tôi nói:
- Con bé này, lớn tướng rồi vẫn khóc nhè. Bà đây, bà đã về rồi đây.
Nghe những lời này, tôi càng xúc động hơn bao giờ hết. Với tôi, bà không chỉ đơn thuần là một người thân trong gia đình mà bà còn là một người mẹ, một người thầy, là người mà tôi hết mực thương yêu. Bà đã dạy cho tôi những điều hay lẽ phải, hướng tôi tới cái chân- thiện- mỹ của cuộc đời, bà dạy tôi: “Sống ở trên đời phải sống bằng cái tâm của mình con ạ”. Bố mẹ tôi đi làm xa, rất lâu mới về. Bởi vậy trong kí ức tuổi thơ tôi, bà là hình ảnh thân thuộc nhất, quý giá nhất.
Chợt tôi nhớ đến những ngày trước đây, tôi hay sà vào lòng bà để được bà hôn lên má, hôn lên tóc và kể chuyện cho nghe, tôi nói:
- Bà ơi, bà kể chuyện cho cháu nghe nhé!
Rồi bà từ tốn kể, vẫn là những câu chuyện vốn đã quen thuộc trong kí ức cớ sao lại thân thương đến thế! Giờ phút này đây, tôi thầm nghĩ, giá như mọi thứ dừng lại ngay lúc này, trong vòng tay này…suốt cuộc đời. Đang miên man theo dòng cảm xúc qua những câu chuyện bà kể, tiếng chuông báo thức chợt đánh thức tôi, buộc tôi phải quay trở về hiện tại. Tôi choàng tỉnh, một loạt cảm xúc lại dấy lên trong lòng, nửa xúc động, nửa lại tiếc nuối. Tiếc nuối bởi tôi chưa thể nói lời tạm biệt bà và bởi đáng lý ra, tôi nên nói nhiều lời yêu thương với bà hơn.
Giấc mơ qua đi đã để lại trong tôi những rung động mãnh liệt và có lẽ đó là giấc mơ xúc động nhất trong cuộc đời. Nó thôi thúc và nhắc nhở tôi phải chăm chỉ học tập thật tốt, đúng như lời hứa mà tôi đã hứa với bà trước khi bà mất. Đồng thời cũng là một nguồn động lực cổ vũ tinh thần giúp tôi vượt qua những khó khăn phía trước. Tạm biệt bà, bà tiên của đời cháu!
Câu trả lời của bạn: 09:59 21/08/2023
Thân bài
- Giới thiệu tác giả, tác phẩm
- Nêu nội dung chính
- Hoàn cảnh sáng tác
- Phân tích
Tác giả đã miêu tả hình ảnh của con đường quê hương một cách sống động và chân thực, với những hình ảnh quen thuộc như đom đóm, hoa súng, vườn cau, mái nhà tranh, ruộng lúa vàng, non xanh bạt ngàn, chim sáo, …
Từng cảm nhận, từng câu thơ đều thể hiện tình cảm sâu sắc của tác giả với quê hương và những người dân nơi đây. Tác giả đã dùng những từ ngữ rất tình cảm, như “thân thương”, “da diết lòng hương dịu”, “ôi những con đường hẹp ngày xưa”, “con đường quê hương, con đường yêu thương”, để thể hiện tình yêu của mình với quê hương và con đường này.
Bài thơ còn truyền tải thông điệp về sự đoàn kết, tình người và sự hy sinh của người dân quê hương. Những hình ảnh về việc san bụi bờ, lấp mảnh ao để đắp đường cho làng thẳng lối, … . đều cho thấy tình đoàn kết, tình cảm giúp đỡ của người dân nơi đây với nhau để xây dựng và phát triển quê hương.
Từ đó, bài thơ cũng truyền tải được thông điệp về sự quý giá của những giá trị văn hóa truyền thống, những nét đẹp của cuộc sống quê hương, giúp cho người đọc nhận thức được giá trị và ý nghĩa của quê hương, đồng thời khơi gợi lòng yêu nước, tình yêu và sự tôn trọng đối với những giá trị truyền thống, văn hóa của đất nước.
(Em sử dụng trích những câu thơ để minh chứng cho phần này nhé)
- Khẳng định giá trị nghệ thuật
Mỗi trang văn in bóng một cuộ đời, mỗi tác phẩm hằng in tâm tình người nghệ sĩ. Và "Những con đường" đã cùng Lưu Quang Vũ đi mãi cùng thời gian vượt qua cả những sự băng hoại của thời gian.
Câu trả lời của bạn: 09:56 21/08/2023