Lê Mỹ Hạnh
Vàng đoàn
1,160
232
Câu hỏi:
Câu trả lời của bạn: 19:19 28/09/2022
Câu trả lời của bạn: 19:17 28/09/2022
Câu trả lời của bạn: 19:16 28/09/2022
Tham khảo:
- Ở phía Mtao Mxây: Sau khi tù trưởng của mình thất bại, đông đảo nô lệ đều tâm phục và nghe theo lời vị tù trưởng mạnh hơn (“không đi sao được!… người nhà giàu cầm đầu chúng tôi nay đã không còn nữa”).Thái độ và hành động của đoàn người này chứng tỏ họ luôn mơ ước được trở thành một tập thể giàu có và hùng mạnh. Họ luôn mơ ước có được một người lãnh đạo dũng cảm, tài ba.
- Ở phía Đăm Săn: Dân làng tưng bừng náo nhiệt chào đón vị anh hùng của mình mới chiến thắng trở về. Họ đi lại sửa soạn vui mừng tấp nập không chỉ để mừng buôn sóc được mở mang, được hùng mạnh và giàu có mà còn để tiếp đón những người dân mới bằng sự chân thành và hoà hợp (“… Các chàng trai đi lại ngực đụng ngực. Các cô gái đi lại vú đụng vú. Cảnh làng một tù trưởng nhà giàu trông sao mà vui thế!”
Câu hỏi:
Câu trả lời của bạn: 18:37 28/09/2022
Câu trả lời của bạn: 18:33 28/09/2022
Ai đó có thể ngưỡng mộ một chú công an dũng cảm, một bác sĩ giàu lòng nhân ái, hay một kiến trúc sư tài ba, một diễn viên điện ảnh, một ca sĩ nổi tiếng hoặc chính bố, mẹ, anh chị mình vì sự cần cù, chăm chỉ, thông minh, tự lập… Với riêng con, người con ngưỡng mộ và yêu mến là cô giáo Đinh Lưu Hoàng Thái.
Có thể, với những người xa lạ, cô chỉ là một người bình thường như bao người khác. Nhưng con biết, với chúng con – các “nhóc” học sinh 6A2 và 6A4 năm ngoái và cả các thế hệ học sinh sau này, cô luôn là một người rất đặc biệt. Cô không chỉ là một cô giáo, cô còn là một người mẹ, một người chị thân thiết, gần gũi với mỗi chúng con! Con tin rằng tất cả những thế hệ học sinh của cô đều yêu quý và kính trọng cô.
Ngay từ lần đầu gặp, con đã cảm thấy vô cùng yêu quý cô. Cô có dáng người nhỏ nhắn. Cô có đôi mắt tròn và sáng, toát lên vẻ hiền từ và cả nghiêm khắc. Mái tóc nâu dài, hơi rối của cô luôn là tâm điểm nghịch ngợm của bọn con gái chúng con… Cách nói chuyện của cô giản dị nhưng cuốn hút và gần gũi. Và những bài giảng say mê của cô luôn luôn là “thiên địch” của tất cả những cơn buồn ngủ.
Những bài giảng ấy đã được tạo nên bởi lòng nhiệt huyết và tình yêu với nghề, với học sinh của cô. Cô đã khiến cho con – một đứa học trò từng ghét cay ghét đắng văn miêu tả – có cái nhìn khác về thể loại văn ấy. Trước đây, con đã viết những dòng văn miêu tả với những hình ảnh trong trí tưởng tượng của… người khác. Nhưng từ khi học cô, con đã biết cách dùng óc quan sát và trí tưởng tượng của chính mình. Con cũng đã được học cách “lắng nghe trái tim lên tiếng”. Nhờ có cô, mà không chỉ con, các bạn học sinh 6A2, 6A4 cũng đã học Văn khá dần lên.
Cô của con không những dễ thương mà còn rất dễ gần. Cô để tâm đến tất cả chúng con. Cô thường dành thời gian bên chúng con, lắng nghe và trả lời tất cả các câu hỏi vu vơ, ngốc nghếch mà chúng con đặt ra. Và cô của con cũng dùng đúng những lối nói rất “tween” ấy để trả lời. Cô quan tâm đến chúng con từ những điều rất nhỏ bằng tình yêu thật lớn.
Chúng con đã cùng cô có những trải nghiệm tuyệt vời. Và cô ơi, cô còn nhớ những tin nhắn nhỏ xíu xiu, những giờ học đầy ắp tiếng cười và cả những giờ ngoại khóa bổ ích mà cô và chúng con đã có?
Con xin dành tặng văn bản “chưa rõ thể loại” này cho cô – cô giáo yêu quý của con. Cô biết không, dù năm nay chúng con không được tiếp tục học cô, nhưng chúng con biết sẽ không ai có thể thay thế được hình ảnh của cô trong trái tim con – một cô giáo tận tâm, lòng nhiệt huyết, nghiêm khắc, nhưng cũng rất dịu dàng và thấu hiểu.
Câu trả lời của bạn: 18:32 28/09/2022
Câu hỏi:
Câu trả lời của bạn: 18:27 28/09/2022
attractions
-> adj N
Câu trả lời của bạn: 18:24 28/09/2022
1. Mở rộng, phát triển nông nghiệp
* Bối cảnh lịch sử thế kỷ X - XV
- Thế kỷ X - XV là thời kỳ của triều đại Ngô, Đinh, Tiền Lê, Lý, Trần, Hồ, Lê sơ.
- Đây là giai đoạn đầu của thế kỷ phong kiến độc lập, đồng thời cũng là thời kỳ đất nước thống nhất.
- Bối cảnh này rất thuận lợi tạo điều kiện để phát triển kinh tế.
* Diện tích đất ngày càng mở rộng nhò:
- Nhân dân tích cực khai hoang vùng châu thổ sông lớn và ven biển.
- Các vua Trần khuyến khích các vương hầu quý tộc khai hoang lập điền trang.
- Vua Lê cấp ruộng đất cho quý tộc, quan lại đặt phép quân điền.
- Thủy lợi được nhà nước quan tâm mở mang.
- Nhà Lý đã cho xây đắp những con đê đầu tiên.
- 1248 Nhà Trần cho đắp đê quai vạc dọc các sông lớn từ đầu nguồn đến cửa biển. Đặt cơ quan: Hà đê sứ trông nom đê điều:
- Các nhà nước Lý - Trần - Lê đều quan tâm bảo vệ sức kéo, phát triển của giống cây nông nghiệp.
- Nhà nước cùng nhân dân góp sức phát triển nông nghiệp.
- Chính sách của nhà nước đã thúc đẩy nông nghiệp phát triển , đời sống nhân dân ấm no hạnh phúc, trật tự xã hội ổn định, độc lập được củng cố.
Cảnh đắp đê dưới thời Trần
2. Phát triển thủ công nghiệp
* Thủ công nghiệp trong nhân dân
- Các nghề thủ công cổ truyền như: Đúc đồng, rèn sắt, làm gốm, dệt ngày càng phát triển chất lượng sản phẩm ngày càng được nâng cao.
- Các ngành nghề thủ công ra đời nhưThổ Hà, Bát Tràng.
+ Do truyền thống nghề nghiệp vốn có, trong bối cảnh đất nước có điều kiện phát triển mạnh.
+ Do nhu cầu xây dựng cung điện, đền chùa nên nghề sản xuất gạch, chạm khắc đá đều phát triển.
* Thủ công nghiệp nhà nước
- Nhà nước được thành lập các quan xưởng (Cục bách tác) Tập trung thợ giỏi trong nước sản xuất: tiền, vũ khí, áo mũ cho vua quan, thuyền chiến.
- Sản xuất được một số sản phẩm kỹ thuật cao như: Đại bác, thuyền chiến có lầu.
* Nhận xét: Các ngành nghề thủ công phong phú. Bên cạnh các nghề thủ công cổ truyền đã phát triển những nghề mới yêu cầu kỹ thuật cao: dúc súng, đóng thuyền.
* Mục đích: phục vụ nhu cầu trong nước là chính.Chất lượng sản phẩm tốt.
Thạp gốm hoa nâu lớn trang trí văn hoa sen, thời Trần, cao 65cm
Thuyền Cổ Lâu là loại thuyền chiến lớn, đóng đinh sắt, có hai tầng và hàng chục tay chèo, hai người chèo một mái và được xem là đã tạo ra một tốc độ lớn khi có thủy chiến.
3. Mở rộng thương nghiệp
* Nội thương:
- Các chợ làng, chợ huyện, chợ chùa mọc lên ở khắp nơi, là nơi nhân dân trao đổi sản phẩm nông nghiệp và thủ công nghiệp.
- Kinh đô Thăng Long trở thành đô thị lớn (36 phố phường) ,trung tâm buôn bán và làm nghề thủ công.
* Ngoại thương
- Thời Lý - Trần ngoại thương khá phát triển, nhà nước cho xây dựng nhiều bến cảng để buôn bán với nước ngoài.
- Vùng biên giới Việt Trung cũng hình thành các đặc điểm buôn bán.
- Thời Lê: Ngoại thương bị thu hẹp.
* Nguyên nhân sự phát triển:
- Nông nghiệp thủ công phát triển thúc đẩy thương nghiệp phát triển.
- Do thống nhất tiền tệ, đo lường.
- Thương nghiệp mở rộng song chủ yếu phát triển nội thương, còn ngoại thương mới chỉ buôn bán với các nước Trung Quốc và các nước Đông Nam Á.
4. Tình hình phân hóa xã hội và cuộc đấu tranh của nông dân
Sự phát triển kinh tế trong hoàn cảnh chế độ phong kiến thúc đẩy sự phân hóa xã hội:
- Ruộng đất ngày càng tập trung vào tay địa chủ, quý tộc, quan lại.
- Giai cấp thống trị ngày càng ăn chơi, xa xỉ không còn chăm lo đến sản xuất và đời sống nhân dân.
- Thiên tai, mất mùa đói kém làm đời sống nhân dân cực khổ.
- Dẫn đến những cuộc khởi nghĩa nông dân bùng nổ: Từ 1344 đến cuối thế kỷ XIV nhiều cuộc khởi nghĩa nổ ra làm chính quyền nhà Trần rơi vào khủng hoảng.
Câu trả lời của bạn: 18:23 28/09/2022
Nhận xét về đặc điểm hình thức của đoạn thơ xét trên các phương diện như số tiếng trong mỗi dòng thơ, cách gieo vần, ngắt nhịp:
– Về số tiếng trong mỗi dòng thơ: mỗi dòng thơ có bốn tiếng, ngắn gọn như một nhát chạm khắc sắc nét, góp phần tạc vào kí ức độc giả hình tượng người lính đã anh dũng hi sinh vì Tổ quốc giữa lúc tuổi đời còn rất trẻ.
– Về cách gieo vần: vần chân được gieo ở hầu hết các dòng thơ. Ví dụ: xanh – lành, vàng – gian, ngàn – non, lành – xanh,…
– Về cách ngắt nhịp: nhịp chẵn (2/2) đan xen các biến tấu linh hoạt. Ví dụ:
Ba lô / con cóc
Tấm áo / màu xanh
Làn da / sốt rét
Cái cười / hiền lành
Anh ngồi / lặng lẽ
Dưới cội / mai vàng
Dài / bao thương nhớ
Mùa xuân / nhân gian
Anh ngồi / rực rỡ
Màu hoa / đại ngàn
Mắt / như suối biếc
Vai / đầy núi non…
Nhịp nền 2/2 được hình thành một cách tự nhiên (do tính bình ổn của cảm xúc và thói quen ưa sự nhịp nhàng khi làm thơ của người Việt chi phối) khiến bài thơ có một tiết tấu uyển chuyển. Đồng thời, những biến tấu rất tự nhiên ghi lại chân thực cảm xúc riêng của nhà thơ và truyền được đến độc giả cảm xúc đó. Tính từ dài được ngắt nhịp riêng tạo thành nhịp 1/3 ở dòng thơ
Dài / bao thương nhớ làm nổi bật tình cảm, nỗi nhớ thương da diết, khôn nguôi.
Hai dòng thơ:
Mắt / như suối biếc
Vai / đầy núi non
Cũng được ngắt nhịp 1/3. Biến tấu ở hai dòng này tạo cho người đọc ấn tượng về hình ảnh người lính với vẻ đẹp của tâm hồn trong sáng và sự hi sinh cao cả. Hình ảnh người lính đã vĩnh viễn hoà vào núi non, sông suối, làm nên hồn thiêng đất nước.
Câu trả lời của bạn: 12:22 28/09/2022
Tam giác ABC có: Góc A+ góc B+ góc C=180 độ mà góc C=30 độ, góc B=110 độ
=> góc A=180-30-110=40 độ
Góc ngoài đỉnh A=180-40=140 độ
=> góc AEB=140/2=70 độ
Góc ABE= 180 độ-110 độ=70 độ
=> GÓc AEB=180-70-70=40 độ
Câu trả lời của bạn: 12:21 28/09/2022
Xin 5 sao
Câu trả lời của bạn: 12:19 28/09/2022
Thần Trụ Trời” là một tác phẩm dân gian truyền miệng của người Việt cổ được sản sinh từ thời tối cổ và còn tồn tại đến ngày nay, được nhà khảo cứu văn hóa dân gian Nguyễn Đổng Chi sưu tầm, kể lại bằng bản văn trong “Lược khảo về thần thoại Việt Nam”. Qua truyện thần thoại này, người Việt cổ muốn giải thích nguồn gốc các hiện tượng thiên nhiên như vì sao có trời, có đất và vì sao trời với đất lại được phân đôi, vì sao mặt đất lại không bằng phẳng có chỗ lõm có chỗ lồi, vì sao có sông, núi, biển, đảo.
Cho thấy người Việt cổ cũng như nhiều dân tộc khác trên thế giới này đã cố gắng tìm để hiểu rõ những gì có xung quanh họ. Vì cũng chưa tìm hiểu được nhưng họ lại không chịu bó tay, họ bèn sáng tạo ra một vị thần khổng lồ để giải thích tự nhiên vũ trụ một cách hết sức ngây thơ và đáng yêu. Độc giả ngày nay cảm nhận được trong đó cái hồn nhiên và ước mơ của những người Việt cổ muốn vươn lên để giải thích thế giới tự nhiên quanh mình.Mọi chi tiết kể và tả Thần Trụ Trời đều gợi những vòng hào quang, điểm tô tính chất kỳ lạ, phi thường của nhân vật, thần thoại. Truyện đã nhân cách hóa vũ trụ thành một vị thần.
Hành động đầu tiên khi Thần Trụ Trời xuất hiện là “vươn vai đứng dậy, ngẩng cao đầu đội trời lên, giang chân đạp đất xuống,…” cũng là hành động và việc làm có tính phổ biến của nhiều vị thần tạo thiên lập địa khác trên thế giới. như ông Bàn Cổ trong thần thoại Trung Quốc cũng đã làm giống hệt như vậy. Tuy nhiên vẫn có điểm khác biệt chính là sau khi đã xuất hiện trong cõi hỗn độn giống như quả trứng của vũ trụ, ông đạp cho quả trứng tách đôi, nửa trên là trời, nửa dưới là đất và ông tiếp tục đẩy trời lên cao, đạp đất xuống thấp bằng sự biến hóa, lớn lên không ngừng của bản thân ông chứ không phải như Thần Trụ Trời đã xây cột chống trời.
Như vậy cho thấy việc khai thiên lập địa của ông Thần Trụ Trời ở Việt Nam và ông Bàn Cổ ở Trung Quốc vừa có điểm giống nhau vừa có điểm khác nhau. Và đó cũng chính là nét chung và nét riêng có ở trong thần thoại của các dân tộc. Từ cái ban đầu vốn ít ỏi, người Việt cổ cũng như các dân tộc khác trên thế giới không ngừng bổ sung, sáng tạo làm cho nền văn học, nghệ thuật ngày một đa dạng hơn. Chúng ta cũng có thể đánh giá về kho tàng thần thoại Việt Nam đối với nền nghệ thuật Việt Nam như thế nào. Cũng nhờ nghệ thuật phóng đại mà các nhân vật thần thoại có được sức sống lâu bền, vượt qua mọi thời gian để còn lại với chúng ta ngày nay. Thần thoại đã tạo nên cho con người Việt Nam nếp cảm, nếp nghĩ, nếp tư duy đầy hình tượng phóng đại và khoáng đạt.
Truyện thần thoại “Thần Trụ Trời” vừa cho các bạn đọc biết được sự hình thành của trời đất, sông, núi, đá,…vừa cho thấy sự sáng tạo của người Việt cổ. Tuy truyện có nhiều yếu tố hoang đường, phóng đại nhưng cũng có cái lõi của sự thật là con người thời cổ đã khai khẩn, xây dựng, tạo lập đất nước.
Câu trả lời của bạn: 12:18 28/09/2022
Hành động của chú chim trong câu chuyện từ lúc rời tổ để đi tìm bụi mận gaicho bằng được đến lúc nằm giữa đám gai rồi mà vẫn vẫn cất tiếng hót và lao ngực vào chiếc gai dài và nhọn nhất. Ôi! Hành động của chú chim sao thât là vĩ đại. Có phải chăng chính sự chính sự quyết tâm phải tìm được bụi mận gai mà chú chim ấy phải hi sinh và cho dù trong lúc đó mà chú vẫn vang lên bài hót thật hay. Chú không phải là sơn ca hay là họa mi nhưng tiếng hót của chú ấy hay đến mức phải khiến cho cả sơn ca và họa mi ghen tị. Có phải chăng chính hành động lao ngực vào chiếc gai dài và nhọn nhất đã làm cho giọng hót của chú ấy thật tuyệt vời và vượt lên trên giọng hót của họa mi và sơn ca. Thật vậy, con người chúng ta cũng thế. Trong cuộc sống không ai mà ko trãi qua và vượt lên trên sự đau khổ, thất bại, gian lao thậm chí hi sinh cả tính mạng để đem lại những điều tốt đẹp nhất cho đời. “Bởi vì tất cả những gì tốt đẹp nhất chỉ có thể có được khi ta chịu trả giá bằng nỗi đau khổ vĩ đại”.
Cái “ nỗi đau khổ vĩ đại nhất” đó chính là sự thất bại, gian lao, khó khăn, thử thách, giông tố, sự mất mát, đau thương và sự hi sinh của bản thân đối với cuộc đời. Còn “tốt đẹp nhất” là sự hạnh phúc của ta khi đã làm được điều tốt đẹp cho xã hội, là tình cảm , sự yêu thương, kính trọng của mọi người ở đời đối với mình. Vậy cau khẳng định câu chuyện trên có nghĩa là khi sống ta phải biết vượt lên trên khó khăn bằng nghị lực sống và phải biết hi sinh cống hiến những điều tốt đẹp nhất cho đời.
Ta có thể nhắc lại năm câu thơ của nhà thơ Tố Hữu:
“ Nếu là con chim, chiếc lá
Thì com chim phải hót
Chiếc lá phải xanh
Lẽ nào vay mà ko trả
Sống là cho đâu những chỉ riêng mình”.
Năm câu thơ ấy phần nào đã nói lên được ý nghĩa của cuộc sống. Sống là phải biết hi sinh phải biết cống hiến cho người khác hay cho đời “Sống là cho đâu những chỉ riêng mình”. Cũng giống như hình ảnh của chú chim không chỉ đi tìm bụi mận gai rồi dẫn đến cái chết. Thế mà chú còn để lại cho đời một bài hát vô cùng ngọt ngào vô cùng tốt đẹp khiến cho mọi người trên thế giới phải lặng đi khi lắng nghe.
Câu hỏi:
Câu trả lời của bạn: 12:17 28/09/2022
Xét tứ giác ABHD có :
góc BAD = góc ADH = góc BHD = 90 độ
=> tứ giác ABHD là hình chữ nhật
=> DH = AB = 5cm
và AD = BH = 12 cm
Áp dụng định lý Py-ta - go vào tam giác BHC vuông tại H ta được
BH^2 + HC^2 = BC^2
=> 12^2 + HC^2 = 13^2
=> HC^2 = 25
=> HC = 5 cm vì HC > 0
Vậy DC = DH = HC = 5 + 5 = 10 cm
Câu trả lời của bạn: 12:14 28/09/2022
Tam giác ABC có: Góc A+ góc B+ góc C=180 độ mà góc C=30 độ, góc B=110 độ
=> góc A=180-30-110=40 độ
Góc ngoài đỉnh A=180-40=140 độ
=> góc AEB=140/2=70 độ
Góc ABE= 180 độ-110 độ=70 độ
=> GÓc AEB=180-70-70=40 độ
Câu trả lời của bạn: 11:51 28/09/2022
Nửa chu vi của sân vận động đó là:
400 : 2 = 200 (m)
a) Chiều rộng của sân vận động đó là:
200:(2+3)x2=80 (m)
Chiều dài của sân vận động đó là:
200-80=120 (m)
b, S của sân vận động là
120 x 80 =9600
Câu trả lời của bạn: 11:48 28/09/2022
Xét tứ giác ABHD có :
góc BAD = góc ADH = góc BHD = 90 độ
=> tứ giác ABHD là hình chữ nhật
=> DH = AB = 5cm
và AD = BH = 12 cm
Áp dụng định lý Py-ta - go vào tam giác BHC vuông tại H ta được
BH^2 + HC^2 = BC^2
=> 12^2 + HC^2 = 13^2
=> HC^2 = 25
=> HC = 5 cm vì HC > 0
Vậy DC = DH = HC = 5 + 5 = 10 cm
Câu trả lời của bạn: 11:47 28/09/2022
Truyện ngụ ngôn vốn là những câu chuyện đúc kết những bài học vô cùng giá trị của ông cha truyền lại cho đời sau. Đó đều là những lời răn dạy quý báu mà người đời sau cần đọc và học hỏi. Một trong số những câu chuyện ngụ ngôn làm em ấn tượng nhất đó là câu chuyện: Ếch ngồi đáy giếng. Một câu chuyện quen thuộc, đơn giản nhưng chứa đựng bài học sâu sắc về cách làm người.
“Có một con ếch sống lâu ngày trong một cái giếng nọ. Xung quanh nó chỉ có vài con nhái, cua, ốc bé nhỏ.” Do đã sống lâu ngày trong cái giếng nhỏ, tách biệt với cuộc sống bên ngoài và chỉ tiếp xúc với những con vật nhỏ bé hơn mình nên ếch ta tỏ ra rất kiêu ngạo, bằng chứng là: “Hằng ngày nó cất tiếng kêu ồm ộp làm vang động cả giếng, khiến các con vật nhỏ bé kia rất hoảng sợ.” Trong không gian chật hẹp nơi đáy giếng, ếch ta nghĩ mình là chúa tể, và những con vật xung quanh đều phải khiếp sợ mình. Để rồi ếch tự cho rằng mình là nhất, không loài vật nào có thể chế ngự được nó.
Thế nhưng suy nghĩ đó của chú ếch kia là hoàn toàn sai lầm. Nhờ một cơn mưa, nước trong giếng dềnh lên, đưa ếch ta ra ngoài. Ếch được đến với một thế giới rộng lớn hơn, khác hẳn nơi đáy giếng chật hẹp kia, thế nhưng tính cách của ếch chưa bao giờ thay đổi. Nó vẫn muốn được làm chúa tể và huênh hoang đi lại khắp nơi, cất tiếng kêu ộp ộp. Thế nhưng cũng vì kiêu ngạo, không để ý đến xung quanh mà ếch ta đã bị một con trâu đi qua dẫm bẹp Trong cuộc sống cũng vậy, có rất nhiều người có tính cách giống như chú ếch kia. Luôn luôn kiêu ngạo, tự cao tự đại, cho mình là hơn người. Thế nhưng, nơi chúng ta đang sống,những người chúng ta vẫn gặp chỉ chật hẹp và hạn chế giống như đáy giếng của chú ếch kia chỉ có vài con cua ốc bé nhỏ mà thôi.
Bài học rút ra từ câu chuyện là dù sống trong môi trường nào thì cũng nên là một người khiêm tốn, không nên kiêu căng ngạo mạn. Vì dù có tài giỏi, có khả năng hơn người thì ngoài kia vẫn luôn có những người có tài năng hơn mình. Và nếu chúng ta tự kiêu như chú ếch kia, rất có thể một ngày nào đó sẽ phải chịu hậu quả “bị một con trâu giẫm bẹp” như vậy.
Truyện ngụ ngôn: Ếch ngồi đáy giếng tuy ngắn nhưng chứa đựng nội dung sâu sắc, là bài học cho không chỉ thế hệ học sinh chúng em noi theo mà dành cho tất cả mọi người. Đừng kiêu căng, tự phụ, hãy khiêm tốn khiêm nhường không ngừng học tập trau dồi kiến thức, mở mang tầm hiểu biết đừng như chú ếch coi trời bằng vung rồi phải chịu hậu quả nhớ đời.
Câu trả lời của bạn: 11:45 28/09/2022
Trong tác phẩm của mình, Nguyễn Tuân bao giờ cũng tha thiết và trân trọng cái đẹp, cái tài hoa, nhất là những sinh hoạt văn hóa tinh thần gắn với hồn xưa đất nước. Tác phẩm tiêu biểu của Nguyễn Tuân trước Cách mạng tháng Tám là truyện ngắn Chữ người tử tù (Trích trong Vang bóng một thời – 1940). Với cảm hứng lãng mạn, Nguyễn Tuân đã xây dựng hình tượng nhân vật Huấn Cao, có một vẻ đẹp lý tưởng, là mẫu người thể hiện hoài bão của nhà văn về lẽ sống ở đời. Thật thiếu sót khi say mê tài hoa, khí phách của Huấn Cao mà bỏ qua nhân vật là viên quản ngục.
Quản ngục dù sống trong môi trường tàn nhẫn, quay quắt nhưng lại có phẩm chất đáng quý, sở thích cao đẹp. Quản ngục cũng là nhân vật để Nguyễn Tuân gửi gắm tâm sự và nhân vật này cũng góp phần thể hiện chủ đề của tác phẩm.
Xét về vị thế xã hội thì quản ngục thuộc về thế lực đối lập mà người anh hùng Huấn Cao muốn đạp đổ, xóa bỏ. Ông ta đang duy trì, bảo vệ một trật tự xã hội mục nát. Xét về chức danh ông ta gợi liên tưởng đến bọn chúa ngục tàn bạo, đê tiện trong Thủy hử của Thi Nại Am. Thế nhưng trong nhãn quan nghệ thuật của Nguyễn Tuân ông ta là con người khác hẳn. Đó chính là thái độ, cách ông đối xử với tên tử tù Huấn Cao.
Sắp nhận một tử tù, khi nghe tên Huấn Cao, biết là người có tài viết chữ đẹp, tài bẻ khóa vượt ngục, là lãnh tụ nghĩa quân, người anh hùng thất thế sa cơ phải lãnh án chém, trong lòng quản ngục có ý nể trọng và cảm thấy thương tiếc.
Chuẩn bị đón một tử tù đặc biệt nên ông ta sai lính quét dọn buồng giam sạch sẽ và hôm sau tiếp nhận Huấn Cao khác lệ thường: đôi mắt hiền lành và thái độ kính nể lộ rõ. Điều đó thể hiện sự trân trọng nhân cách Huấn Cao của viên quan coi ngục.
Sau đó âm thầm kín đáo, quản ngục biệt đãi Huấn Cao cũng như các đồng chí của ông: ngày nào cũng ăn uống đầy đủ, chu toàn. Phải chăng quản ngục đang âm mưu điều gì? Không phải, quản ngục muốn lấy sự chăm sóc tận tụy của mình để an ủi một ngôi sao chính vị sắp từ biệt vũ trụ. Đó là tất cả khả năng mà ông ta có thể để bày tỏ thái độ sùng kính, nâng niu, chăm chút một nhân cách cao cả, một cái đẹp.
Rồi một hôm quản ngục khép nép đến thăm Huấn Cao, bị Huấn Cao xẵng giọng mắng và tỏ ra khinh bạc: Ta chí muốn một điều là ngươi đừng bao giờ đặt chân vào đây. Quản ngục lễ phép, nhã nhặn, một mực thành kính đáp: Xin lĩnh ý. Cách cư xử điềm đạm, đúng mực này soi sáng một tâm hồn cao quý và sẵn lòng quỳ gối trước hoa mai.
Sự tiếp đón và tinh thần phục dịch tận tụy Huấn Cao của viên quản ngục là biểu hiện một thái độ tôn trọng, thành kính trước một nhân cách đẹp. Luôn hướng về, cái đẹp, chăm sóc cái đẹp cũng là hành vi trọng nghĩa, một phẩm chất trong sáng cao quý hiếm có loại nhân vật này. Yêu cái đẹp đến mức dám phạm đến phép nước là một tâm hồn đẹp đẽ hiếm thấy.
Đối với viên quản ngục chơi chữ là một niềm đam mê từ thời trai trẻ. Khi mới biết đọc sách vở thánh hiền là ông ta luôn mơ ước có được chữ của Huấn Cao.
Khi được gặp Huấn Cao, ông ta luôn tư lự, đăm chiêu, nghĩ ngợi tìm cách xin chữ Huấn Cao cho bằng được. Vì chữ Huấn Cao là báu vật trên đời, nếu không xin được thì sẽ ân hận suốt đời. Mô tả chân dung quản ngục lúc này giọng văn Nguyễn Tuân trở nên chậm rãi, trang trọng: Người ngồi đấy, đầu đã điểm hoa râm, râu đã ngả màu. Những đường nhăn nheo của bộ mặt tư lự, bây giờ đã biến mất. Ở đấy, giờ chỉ còn là mặt nước ao xuân, bằng lặng, kín đáo và êm nhẹ.
Rồi mặt viên quản ngục tái nhợt khi nghe tin Huấn Cao sắp tuột khỏi tay mình về kinh đô chịu án chém. Quản ngục hốt hoảng vì sợ không xin được chữ và xót xa, tiếc nuối trước một cái đẹp sắp bị hủy diệt.
Và thật may mắn Huấn Cao đã kịp hiểu quản ngục, nhờ đó mà ông ta đã xin được chữ. Xin được chữ quản ngục đã bỏ nghề. Ông ta đã bị cái đẹp khuất phục và cảm hóa.
Thú chơi chữ tao nhã thanh lịch thật đối nghịch với hoàn cảnh công việc của viên quản ngục. Sự tương phản gay gắt này đã làm nổi bật tâm hồn thanh khiết cao quý của viên quan coi ngục. Và giữa bầu trời tăm tối ấy thêm một ngôi sao sáng bên cạnh ngôi sao chính vị Huấn Cao. Trước cái đẹp, con người biết trân trọng, khao khát vươn đến cũng thành một nhân cách đẹp.
Sống trong môi trường xấu xa tàn nhẫn nhưng tính cách dịu dàng, lòng biết giá trị con người là âm thanh trong trẻo, là một nhân cách cao đẹp, thuần khiết, một thiên lương trong sáng, lành vững đáng được nêu gương ca ngợi: Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Không giống Huấn Cao, quản ngục không sáng tạo ra cái đẹp nhưng thật lòng yêu cái đẹp, trân trọng, gìn giữ cái đẹp là người có tấm lòng cao đẹp. Trong cảnh cho chữ, quản ngục thực sự bị cái đẹp, tài hoa, nhân cách của Huấn Cao chinh phục, lúc này được cái đẹp đánh thức, viên quản ngục cũng trở nên đẹp hơn.
Qua truyện ngắn Chữ người tử tù, Nguyễn Tuân muốn nói rằng: cái đẹp chân chính và trọn vẹn bao giờ cũng có sức chinh phục và có sức sống mãnh liệt. Nhân vật quản ngục là đối tượng thể hiện khía cạnh khác của chủ đề: biết yêu cái đẹp là điều kiện để người ta trở nên đẹp và giữ được cái đẹp thiên lương trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
Nhân vật của Nguyễn Tuân thường không đặt trên trục thiện ác, chính nghĩa hay gian tà mà được đặt trong mối quan hệ với cái đẹp. Quản ngục và Huấn Cao thuộc hai thế lực đối lập nhưng cả hai đều yêu quý và tôn thờ cái đẹp. Do đó dẫn đến sự gặp gỡ kỳ lạ của hai tâm hồn, hai nhân cách đẹp trong chốn ngục tù. Cách cư xử của quản ngục trước Huấn Cao, trước cái đẹp chính là cách xử sự của Nguyễn Tuân đối với nhân cách đẹp. Có thể nói, quản ngục và viên thơ lại là hai mảnh tâm hồn của Nguyễn Tuân.